Vô Thượng Tiên Đế

Chương 37


Trịnh Sở vừa mở mắt ra thì đã nghe thấy mùi thơm thức ăn thoang thoảng truyền đến.

Anh rời khỏi giường rồi mở cửa bước xuống bếp.

Trong bếp, Hứa Thanh Vân đã dọn món thịt kho tàu lên bàn, chuẩn bị đánh thức Trịnh Sở dậy ăn cơm, muốn anh nếm thử tay nghề nấu ăn của cô.

“Anh dậy rồi à”, Hứa Thanh Vân không ngờ Trịnh Sở đã thức dậy, cô còn đang định gọi Trịnh Sở ra ăn cơm.

Trịnh Sở gật đầu nói: "Mùi hương không tệ".

“Tôi đã làm thì tất nhiên là không tệ rồi”, bây giờ Hứa Thanh Vân dường như đã không còn cảm thấy chán ghét Trịnh Sở nhiều như trước nữa.

Nói đoạn, cô dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Anh mau nếm thử đi, xem mùi vị như thế nào".

Lúc Trịnh Sở cầm đũa lên, ánh mắt Hứa Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Trịnh Sở, tự hỏi anh sẽ phản ứng như thế nào sau khi nếm thử các món ăn mà cô làm.

Trịnh Sở cắn một miếng thịt kho tàu trong miệng rồi nói: "Mùi vị cũng được".

“Không ngon sao?”, Hứa Thanh Vân cảm thấy nghi hoặc cho nên cũng tự mình ăn thử một chút: "Không phải mùi vị rất ngon sao?"
Trịnh Sở nói: "Tôi đâu nói rằng mùi vị không ngon".


Hứa Thanh Vân trừng mắt nhìn Trịnh Sở rồi nói tiếp: "Hôm nay tôi đi xem mặt bằng mở quán, anh có muốn đi cùng không?"
Cô cảm thấy trong chuyện làm ăn này số tiền của Trịnh Sở chiếm phần lớn cho nên những chuyện như chọn mặt bằng mở quán cũng phải bàn với Trịnh Sở trước.

Trịnh Sở không có việc gì để làm cho nên liền đồng ý cùng Hứa Thanh Vân đi xem mặt bằng.

Khi đến một con phố sầm uất, Hứa Thanh Vân để mắt quan sát các cửa hàng trên phố xem có cửa hàng nào chưa mở để cô có thể thuê hay không.

Cho đến ba giờ chiều cả hai vẫn chưa tìm ra cửa hàng nào cho thuê lại.

Trịnh Sở nhìn thấy mồ hôi chảy trên trán Hứa Thanh Vân liền nói: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tìm tiếp".

“Trời còn chưa tối, để tôi tìm tiếp, anh muốn thì cứ về nghỉ đi”, Hứa Thanh Vân nói, một khi khí thế quật cường nổi lên thì không ai có thể ngăn cản cô được.

Thấy vậy, Trịnh Sở không nói gì thêm nữa, tiếp tục cùng Hứa Thanh Vân đi tìm mặt bằng.

Cuối cùng, cả hai đã đi đến một con hẻm hơi hẻo lánh.

Đây cũng là một quán ăn nhỏ nhưng ông chủ làm ăn không tốt, giá cả thì đắt nhưng món ăn lại không ngon, cùng với đủ mọi nguyên nhân chồng chất khiến cho việc làm ăn càng lúc càng thua lỗ.

Hứa Thanh Vân thấy quán ăn này nằm ở một nơi hơi hẻo lánh liền cảm thấy buôn bán ở đây chắc sẽ không tốt lắm.

Cô nhìn sang Trịnh Sở hỏi: "Anh thấy quán này thế nào?"
"Được đó", Trịnh Sở chậm rãi nói.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì liền nhắc nhở: "Quán này nằm ở chỗ hẻo lánh quá, có chắc sẽ có người tới ăn không?"
Cô vừa nói xong thì đã thấy ông chủ quán thu dọn đồ đạc của mình rồi bước ra ngoài.

"Quán này có lượng khách không tệ đâu, chỉ là bây giờ tôi phải về nhà dưỡng lão cho nên mới sang lại thôi", ông chủ là một người đàn ông trung niên có dáng người hơi mập cùng đầu tóc bù xù nói.

Hứa Thanh Vân hỏi: "Quán này ông sang lại với giá bao nhiêu?"
"Hai trăm ngàn", ông chủ quán thấy Hứa Thanh Vân có khí chất không tầm thường, trên người lại mặc quần áo hàng hiệu cho nên liền nghĩ cô là người giàu có.

Vì vậy ông ta liền muốn đưa ra mức giá cao ngất ngưởng để bù lại số tiền mình đã làm thua lỗ trước đó.

Hứa Thanh Vân nghe ông chủ quán nói vậy thì nghiêm mặt nói: "Hai trăm ngàn thì không cần bàn thêm nữa".

Cô vừa nói vừa kéo Trịnh Sở cùng nhau rời đi.


Ông chủ quán vất vả lắm mới tìm được hai người ngốc nghếch muốn thuê lại cửa hàng của mình thì làm sao có thể để bọn họ rời đi được?
“Hai người cứ từ từ đã, hay là hai người tự đưa ra mức giá đi”, ông chủ quán cảm thấy quán ăn này càng mở thì càng thua lỗ cho nên rất muốn sang lại cho người khác càng nhanh càng tốt.

Hứa Thanh Vân xem xét kỹ quán ăn, cách bày trí bên trong thực sự rất sơ sài.

Cô thầm tính trong đầu một lúc rồi mới nói: "Một trăm ngàn".

"Một trăm ngàn thì quá thấp rồi", ông chủ quán vừa nghe Hứa Thanh Vân nói vậy thì liền làm ra vẻ mình đã bị ép giá.

Thấy vậy, Trịnh Sở liền kéo tay Hứa Thanh Vân nói: "Đúng là quá thấp, tám mươi ngàn cũng không khác mấy".

Trong khi nói, anh đã kéo Hứa Thanh Vân đi càng lúc càng xa.

Hứa Thanh Vân không hiểu cách trả giá của Trịnh Sở liền nhỏ giọng nói: "Một trăm ngàn đã phù hợp với giá thị trường rồi, tám mươi ngàn thì không thuê được đâu".

Trịnh Sở chỉ khẽ cười nói: "Ông ta sẽ sang lại với giá tám mươi ngàn".

"Sao có thể như thế được, người ta cũng không phải là kẻ ngốc", Hứa Thanh Vân không tin lời Trịnh Sở nói, trừ khi ông chủ là kẻ ngốc nếu không nhất định sẽ không đồng ý sang lại với giá đó.

Trịnh Sở cười nói: "Cô cứ chờ xem đi".

Quả nhiên sau khi cả hai bước ra khỏi con hẻm thì ông chủ quán với mái tóc bù xù đã chạy nhanh ra ngoài theo.

“Hai người từ từ đi đã”, ông ta thở hổn hển nói: “Tám mươi ngàn cũng được”.

Ông chủ quán biết rõ giá trị thật sự của quán ăn này, hiếm khi mới gặp được con mồi béo bở, phải tranh thủ sang lại càng nhanh càng tốt.

Hứa Thanh Vân nghe thấy ông chủ quán nói vậy thì kinh ngạc nhìn sang Trịnh Sở, tự hỏi làm sao anh biết ông chủ quán sẽ chịu sang lại với giá tám mươi ngàn tệ?

Trịnh Sở cũng không cho Hứa Thanh Vân biết, chỉ đưa cô quay lại quán.

Ông chủ quán không nói nên lời, vốn dĩ ông ta nghĩ mình có thể ra giá cắt cổ, kết quả lại chẳng được tích sự gì.

Hai người bàn qua công việc sang lại quán cho đầy đủ thủ tục, sau khi ký hợp đồng thì ông chủ quán liền tươi cười rời đi.

Hứa Thanh Vân nhìn trang thiết bị trong quán, khẽ cau mày nói: "Muốn cải tạo lại quán này ít nhất cũng phải tốn sáu mươi, bảy mươi ngàn tệ".

“Để đó cho tôi”, Trịnh Sở chậm rãi nói, ý bảo Hứa Thanh Vân đừng lo lắng, chỉ cần tập trung vào chuyện mở quán là được.

Nói xong, Trịnh Sở bước ra khỏi cửa hàng tìm một vài viên đá bên ngoài cửa hàng.

Khi vừa bước đến quán ăn này thì anh đã quan sát kỹ địa thế nơi đây.

Trịnh Sở cầm những viên đá đi qua đi lại trong cửa hàng rồi đặt đá ở một số góc của cửa hàng.

Không bao lâu sau thì Trịnh Sở đã đặt xong những viên đá vào vị trí của nó.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở đi qua đi lại đặt những viên đá thì bối rối hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
“Phong thủy của quán này không tốt lắm, tôi phải sửa lại một chút”, Trịnh Sở vẫn chậm rãi nói, giọng điệu lơ đãng hệt như đang nói đến một chuyện rất tầm thường nào đó..

Bình Luận (0)
Comment