Vô Tiên

Chương 100

- Bịch... rắc...

Ngực Mộc quản gia trúng một chưởng đòn nặng nề, lập tức phát ra tiếng xương ngực bị rạn vỡ. Lão phun ra một ngụm máu tươi và bay ngược ra ngoài.

- Mộc quản gia...

- Ông ngoại...

Mộc Thanh Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Kim Khoa đã chạy lên, luống cuống tay chân đỡ lấy Mộc quản gia ngã nhào trên đất.

Phía xa Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Người bịt mặt này có võ công không tầm thường. Những người này tuyệt đối không phải là đối thủ của y. Mộc quản gia này trông mặt đáng ghét nhưng cũng biết bảo vệ chủ, ngược lại có thể xem như là trung thành!

Sau khi đánh một đòn trúng đích, người bịt mặt quay về chỗ cũ. Y dường như đã đoán trước mọi chuyện, chắp hai tay sau lưng và ngang nhiên nói:

- Tiểu nha đầu còn không giơ tay chịu trói, như vậy cũng để tránh cho người khác phải mất mạng uổng phí vì ngươi!

Vẻ mặt của Mộc Thanh Nhi cùng sư tỷ có phần nghiêm trọng, nhìn nhau. Sư tỷ gật đầu, lập tức móc từ trong người ra một ống trúc và tiện tay bóp một cái rồi ném lên không trung. Một tia lửa khói kèm theo tiếng rít phóng lên giữa không trung.

Người bịt mặt thấy tình hình không ổn thì sốt ruột nói:

- Nhanh bắt bọn họ.

Y vung tay lên, bên cạnh có bốn người lao tới. Hai người xông về phía Từ sư tỷ mặc trang phục màu trắng, hai người đánh về phía Mộc Thanh Nhi.

Hai nam tử che mặt, trong đó một người cầm kiếm đâm về phía cổ tay của Mộc Thanh Nhi, một người cầm đao vung lên lăn về phía sau lưng nàng. Hai người phối hợp ăn ý, vừa ra tay lại chặn hết đường lui của nàng.

Mộc Thanh Nhi thấy chiêu thức của hai người tàn nhẫn thì không dám dây dưa cùng người bịt cầm kiếm mặt. Nàng lùi về phía sau, thanh đoản kiếm trong tay rung lên, thân kiếm uốn cong theo cổ tay, mơ hồ có ánh kiếm thoáng hiện giống như dải nước vung về phía sau.

Có tiếng keng keng đột ngột phát ra, người bịt mặt đang chặn đường lui của Mộc Thanh Nhi ngạc nhìn chuôi đao trong tay. Thân đao thật dài đã bị thanh đoản kiếm vắt thành mảnh vỡ.

Người bịt mặt cầm kiếm đâm một chiêu không trúng cũng ngây người ra.

Từ sư tỷ mặc áo trắng đang lúc lâm nguy không thể làm gì được, hai người bao vây tấn công lại bị bất ngờ bên cạnh là kinh ngạc đến ngây người, tay chân chậm lại.

- Ánh kiếm...

Đám người bịt mặt đều kinh ngạc.

Vẻ mặt mấy người Tưởng Phương Địa lại hưng phấn.

Lâm Nhất lại khẽ cau mày, âm thầm nghĩ, không ngờ còn có thể sử dụng nội lực để phát động pháp khí này?

- Sao tiểu nha đầu này có thể sử dụng ra ánh kiếm? Không đúng, đó là thần binh!

Mắt lão già bịt mặt sáng lên, vui mừng quát lớn:

- Lão phu muốn cả người lẫn kiếm!

Y cười ha ha, làm ra vẻ muốn đánh về phía Mộc Thanh Nhi.

Dưới tình thế cấp bách, Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều liền muốn ra tay cứu giúp. Hắn nhíu mày lại, khóe miệng hơi cong lên và thu lại ý định ra tay.

Đang lúc nguy cấp, một bóng người màu xanh đột nhiên xuất hiện.

Lão già bịt mặt thoáng ngẩn người ra, tiếp theo lại thấy có hai bóng người xuất hiện tiếp.

- Ban ngày ban mặt, cần gì phải tự làm khổ mình, làm ra hành vi của đám đạo chích như vậy chứ?

Người này dùng tay vuốt ba chòm râu, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, chính là lão đạo sĩ áo xanh trong quán trà trước đó.

Theo lão đạo sĩ vừa nói dứt lời, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ, không ngờ xuất hiện ở trước mắt lại là ba đạo sĩ.

Lão già che mặt đảo tròng mắt, trong lòng do dự.

- Bần đạo là Chân Nguyên Tử của Bạch Vân Quan, dắt theo tiểu đồ là Nguyên Thanh và Nguyên Phong đi ngang qua nơi này. Gặp gỡ chính là có duyên, không biết cao nhân trước mặt này có thể chỉ giáo một chút không?

Mắt lão đạo sĩ sáng lấp lánh, vẻ mặt thản nhiên, xem như không nhìn thấy mọi người xung quanh, chỉ nhìn chăm chú vào lão già bịt mặt.

- Hừ! Nhiều chuyện! Rút lui cho lão phu!

Lão già bịt mặt hung hăng trừng mắt với lão đạo sĩ. Y vung tay lên, hai mươi người bịt mặt nhảy lên và trốn về phía xa, đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

......

- Những người này thật sự có võ công cao cường!

Tưởng Phương Địa cùng Đại Viễn Hải thán phục xong lại khẽ nói với Lâm Nhất:

- Lão đạo sĩ này có danh tiếng không nhỏ! Hôm nay chúng ta xem như đã được nhìn thấy người thật rồi!

Lâm Nhất lại nhíu mày và nhìn về hướng những người bịt mặt đi xa. Những người này di chuyển như gió, mệnh lệnh nghiêm chỉnh rõ ràng, hành sự đều vạch mưu tính kế trước mới hành động, nắm đúng thời cơ để xử sự, các môn phái nhỏ sao có thể so sánh được. Chẳng lẽ bọn họ thật sự sợ lão đạo sĩ này sao?

Mộc Thanh Nhi thấy nguy cơ vừa qua thì thả lỏng tâm thần, khẽ thở ra một hơi và vỗ nhẹ vào ngực. Vừa rồi nàng đã bị dọa không nhẹ, tuy ngoài mặt có vẻ gặp nguy không sợ nhưng một phần là do tâm cao khí ngạo, cộng thêm bây giờ đang cách Thiên Long phái không xa, trong lòng cảm thấy có chỗ dựa mới có thêm vài phần dũng khí. Chỉ là lần này không có sư trưởng bảo vệ, vào thời điểm gặp nguy hiểm phải cắn răng cứng rắn chống đỡ, khi qua rồi tất nhiên vẫn thấy khiếp sợ không thôi.

- Đa tạ đạo trưởng đã trượng nghĩa cứu giúp! Thanh Nhi đã kính trọng và ngưỡng mộ uy danh của đạo trưởng từ lâu!

Mộc Thanh Nhi tự nhiên thành thạo lại không mất phần kính cẩn, nắm quyền thi lễ với Chân Nguyên Tử. Nàng lại thi lễ với hai đồ đệ phía sau hắn.

- Thanh Nhi ra mắt hai vị sư huynh!

Chân Nguyên Tử thấy Mộc Thanh Nhi lễ phép chu đáo, nói năng khéo léo thì âm thầm gật đầu.

- Thật ra lão đạo cũng không làm được gì cả. Cho dù không lão đạo hiện thân, Thanh Nhi cô nương cũng là người tốt chắc chắn sẽ biến nguy thành an thôi.

Chân Nguyên Tử mỉm cười, ra hiệu về phía xa và nói.

Quả nhiên, lão đạo còn chưa nói dứt lời, phía xa đã nghe có những tiếng vó ngựa vang lên. Năm con ngựa cuốn theo bụi vàng lao về phía mọi người.

Khi còn cách mọi người khoảng năm sáu trượng đã nghe có một tiếng ngựa hí vang lên. Một người dẫn đầu mặc áo bào đỏ mở, chống lên yên ngựa và bay lên cao, giống như một con chim lớn lướt qua không trung. Khi tới gần trước mặt Mộc Thanh Nhi, hai cánh tay hắn mới thu lại, thân hình chợt dừng lại và đột nhiên hạ xuống.

Bình Luận (0)
Comment