Vô Tiên

Chương 1010

Mười năm trôi qua không phụ lòng người, Đông Phương Sóc hơn chín mươi tuổi đã có thể thành công Trúc Cơ. Lúc này mới biết được một ít chuyện ở sơn môn và chuyện cũ của Lâm Nhất, không khỏi xúc động. Nhưng sư phụ còn chưa trở về núi, hắn dứt khoát tiếp tục bế quan tu luyện cho đến hôm nay...

- Sư phụ à! Ngươi trở lại rồi! Mấy năm qua, ta giống như một hài tử không có mẹ, bị người ta xem thường! Nếu không phải là uy vọng của tổ tiên ta và lão nhân gia ngài còn sót lại, đừng nói Trúc Cơ, chỉ sợ ta đã sớm thành một nắm đất vàng...

Đông Phương Sóc có vô số xúc động, trong thần sắc lại lộ ra vài phần dựa vào cùng thân thiết. Khi biết được sư phụ của mình đã là tu sĩ Kim Đan, được Tông chủ tự mình đón vào sơn môn, hắn chỉ cảm thấy sung suóng, lại nói năng lộn xộn:

- Sư phụ à! Dáng vẻ này của sư phụ vẫn đẹp hơn lúc trước, tuy nhiên hơn ở tướng mạo trẻ tuổi, cũng xem như che hết trăm xấu...

Nhìn Đông Phương Sóc mừng rỡ, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Nhưng hắn cũng chấp nhận, đệ tử này không thu cũng được. Đối phương còn lớn tuổi hơn mình nhưng một lòng hướng về đạo, có chí thì nên, thực sự khiến người ta thán phục! Hắn suy nghĩ một lát, nói:

- Là đồ đệ của Lâm Nhất ta, sau này sẽ không tránh được một ít thị phi...

- Thị phi thì thế nào? Ta trải qua một đời phàm tục, còn có gì nhìn không ra, không bỏ xuống được nữa? Sư phụ yên tâm đi, sau này khi đánh nhau, sư phụ không còn một mình nữa...

Đông Phương Sóc vỗ ngực, trong giọng nói đầy dũng cảm. Lâm Nhất cười không nói, đối phương lập tức nghiêm mặt nói:

- Sư phụ không tin đệ tử sao? Hay cảm thấy đệ tử bản lĩnh thấp? Nghĩ tới trước đây, dọc đường ta đi tới Đan Dương Sơn...

Theo Lâm Nhất thấy, Đông Phương Sóc tuy có chút tật hoàn khố, nhưng không mất đi ánh mắt nhìn xa trông rộng cùng cố chấp, nếu như chăm chú vào một chuyện thì chắc chắn sẽ có một lúc đạt được thành tựu không tầm thường. Hắn trăm cay nghìn đắng tìm tới Linh Sơn, còn nén giận chờ sư phụ trở về núi, đủ thấy tính tình thành thật. Một người như vậy thì có gì không tin được!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đợi Đông Phương Sóc kể tới một lần biến nguy thành an, Lâm Nhất lấy ra một túi Càn Khôn đưa tới. Đối phương lập tức trợn tròn mắt nhìn, vui vẻ nói:

- Nhiều linh thạch như vậy sao? Còn có hai thanh linh khí phi kiếm...

- Đã là sư đồ, ta cũng không thể quá mức hẹp hòi! Còn có những cái này...

Lâm Nhất lại lấy ra mấy ngọc giản, nói:

- Đây là tâm pháp Huyền Thiên kỳ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan...

Đệ tử Chính Dương tông sao có thể tu luyện công pháp của người khác, đây không phải là công pháp của Huyền Thiên môn sao...? Đông Phương Sóc thoáng ngẩn người ra, hắn không phải là người mới vào tiên đạo nên vẫn biết rất nhiều tiên môn của Đại Hạ. Biết suy nghĩ của hắn, Lâm Nhất hừ một tiếng, nói:

- Hừ! Không tập tâm pháp Huyền Thiên thì sao có thể xem là đệ tử của Lâm Nhất ta được? Không được suy nghĩ nhiều, nhớ kỹ sau đó hủy nó đi...

...

Có người sư phụ như vậy đúng là không bình thường! Đông Phương Sóc vốn luôn canh giữ trong sơn động hẻo lánh sống qua ngày, lần này thật sự theo sư phụ được nhờ. Hắn có nhà mới ở trong sườn núi Thiên Cơ Phong. Đó là một chỗ có linh khí nồng đậm, một động phủ thích hợp để tu luyện. Nơi này cách chỗ của Lâm Nhất không xa, ngược lại cũng dễ cho sư đồ lui tới.

Tuy nhiên, người tu đạo không có nhiều chuyện muốn nói như người phàm tục. Sau khi Đông Phương Sóc vui cười hớn hở rời đi, Lâm Nhất ngồi một mình yên tĩnh, lại nhíu mày, cười khổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Linh mạch dưới chân núi dùng được, hơn nữa còn là Hỏa linh mạch, được thông qua...

Giọng nói vênh mặt hất hàm sai khiến đó tất nhiên là đến từ lão Long. Lão đánh chủ ý vào linh mạch phía dưới.

- Nếu lại gây ra một lần động tĩnh lớn, nhất định sẽ không thể gạt được Yến Khởi...

Lâm Nhất nói. Trong lời nói của hắn có ám chỉ rõ ràng, trước đây khi ở Đoán Tạo Đường, Kim Long kiếm kích động linh mạch trong lòng đất, làm trên dưới Đan Dương Sơn kinh động một hồi.

- Sợ hắn làm cái gì! Tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ lại tự cao tự đại, làm cho lão Long không chịu nổi...

Trong giọng nói xem thường của lão Long cuối cùng còn có phần xúc động.

- Ta sợ là ngươi...

Lâm Nhất có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ha ha! Thần uy của lão Long ta không còn như xưa... Ơ? Tiểu tử thối, ngươi nói vậy là có ý gì?

Lão Long đang đắc ý lại lập tức tỉnh ngộ giận dữ.

Bình Luận (0)
Comment