Vô Tiên

Chương 1019

Bởi vậy, Tử Vi cốc cũng là nơi Đông Phương Sóc thường tới. Nghĩ tới trước đây, hắn ta trải qua trăm cay nghìn đắng, không dễ dàng gì đi tới Đan Dương Sơn, lại thành hài tử không có mẹ, bị người xem thường, bị người bắt nạt đều là chuyện bình thường, ngược lại cũng không có gì. Ai bảo tổ tiên không ở đây, danh tiếng của sư phụ lại vang dội như vậy! Tục ngữ nói, không bị người đố là tài năng tầm thường. Còn có một cách nói là một người vinh, tất cả đều vinh, một người tổn hại tất cả đều tổn hại.

Tuy nhiên, sư phụ cuối cùng trở về núi, Đông Phương Sóc biết mình được nên mở mày mở mặt rồi. Người có sư phụ cũng khác, công pháp, linh thạch không thiếu, giọng cũng lớn hơn trước, lưng cũng có thể ưỡn thẳng. Sau khi hắn nhận được thuật luyện đan do Lâm Nhất truyền đến thì càng phấn chấn hơn, lại đến Tử Vi cốc hái vài vị thuốc tới luyện tay.

Đông Phương Sóc là một người si mê tiên đạo, bất kể là luyện đan hay luyện khí đều là điều mới mẻ với hắn ta, đều đáng để tự mình thử một phen. Ở Tử Vi cốc hai ngày, sau khi hắn ta hái được mấy gốc dược thảo liền muốn sớm chạy trở về. Ai ngờ, không đợi hắn ta ngự kiếm bay lên không trung đã bị người ngăn lại.

Lúc này, sương sớm chưa tản đi, trong góc sơn cốc yên tĩnh, Đông Phương Sóc nói với ba người cản đường mình:

- Tại sao các ngươi ngăn cản đường ta đi qua?

- Giao dược thảo ngươi cướp của đệ tử của ta ra đây, có thể lão phu sẽ mở một mắt lưới...

Người nói là lão già với vẻ mặt hung ác nham hiểm có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Hai người bên cạnh là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không bỏ lỡ thời cơ phụ họa nói:

- Hoàng Chi trăm năm, Sơn Tinh ba trăm năm đều do huynh đệ ta nhìn thấy trước....

- Vẫn mong vị tiền bối này minh giám, ta đích thân tới đây hái dược thảo, vẫn chưa hề làm ra chuyện ngang ngược cưỡng đoạt. Hơn nữa, chúng ta đều là đồng môn Chính Dương tông, tại sao phải bắt nạt lẫn nhau, vậy thì để tông quy ở đâu?

Đông Phương Sóc đã không là tên nhà giàu trước đây không hiểu chuyện nữa. Hắn ta lập tức hiểu rõ tất cả mọi chuyện trước mắt. Thế mạnh hơn người, hắn ta không thể cố gắng dùng lý lẽ. Hơn nữa, Tử Vi cốc dường như là hậu viện của Chính Dương tông, sẽ không có người nào dám ở chỗ này gây chuyện.

- Thân là trưởng bối của ngươi, lại là trưởng lão Chính Dương tông, ta ra lệnh ngươi giao ra dược thảo, chờ xử trí. Nếu như không theo, ta sẽ cho ngươi một tội lớn bất kính! Hừ! Về phần tông quy ở đâu à? Ngươi chắc chắn sẽ có một lúc đích thân cảm nhận!

Lão già thể hiện ra tư thế trưởng bối, gây sự, hai tu sĩ Trúc Cơ cũng là vẻ mặt đắc ý.

Đông Phương Sóc thấy mình bị người mưu hại, lại không thể làm gì. Hắn ta âm thầm cắn răng, tiện tay lấy ra một túi Càn Khôn, trên gương mặt tươi cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Có lẽ là tại hạ liều lĩnh, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối này... Ta giao ra dược thảo, không biết tiền bối có thể tha cho ta rời đi không?

Thấy Đông Phương Sóc khuất phục, lão già kia khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Có tha cho ngươi hay không là do lão phu quyết định, không cho phép ngươi hỏi nhiều! Tuy nhiên, ngươi có thể chuyển lời sư phụ ngươi, lão phu là Nhan Thủ Khuyết...

- Ngươi biết sư phụ ta sao?

Đông Phương Sóc thoáng ngẩn người ra, đối phương cười lạnh nói:

- Tiếng xấu của hắn lan xa, muốn không biết cũng rất khó! Chỉ là, ngươi còn chưa có bản lĩnh để ngang ngược đâu, tốt nhất cụp đuôi làm người cho lão phu!

Vẻ mặt Đông Phương Sóc chợt trở nên lạnh lùng, túi Càn Khôn trong tay biến mất. Hắn ta ưỡn ngực, cười ha ha nói:

- Ngươi dám sỉ nhục sư phụ ta, ta còn chịu để ngươi ép cho cụp đuôi sao? Đúng là chuyện cười trong thiên hạ! Tượng đất còn có ba tầng khí, không thể để cho ngươi lớn lối như thế được! Tới đi, tới đi, hôm nay ta ngược lại muốn xem thử đang ban ngày ban mặt, là lúc chính khí của ta mênh mông cuồn cuộn, hay tà khí của ngươi hung hăng ngang ngược!

Bản thân Đông Phương Sóc là dáng vẻ thư sinh, khi nói chuyện thì vang dội, ngược lại cũng lộ vẻ khí phách. Hắn ta giơ tay lên gọi ra phi kiếm, làm ra tư thế thề sống chết cũng liều mạng, trong lòng còn đang suy nghĩ một đoạn khẩu quyết.

Một tiểu bối Trúc Cơ sơ kỳ, ngươi dựa vào cái gì để khiêu chiến? Đợi lát nữa ta bắt ngươi xong, chắc chắn sẽ khiến ngươi chịu sỉ nhục. Trong lòng Nhan Thủ Khuyết vừa nghĩ và đang muốn động thủ thì bỗng nhiên biến sắc, chỉ thấy từng cơn gió nhẹ thổi qua, ở đó đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người. Chờ khi hắn ta thấy rõ người tới, đã nghe có người kêu lên:

- A! Sư phụ, sao sư phụ lại tới đây?

Nơi này cách Thiên Cơ Phong chỉ vài trăm dặm, đối với phong độn thuật của Lâm Nhất thì chẳng qua là nghĩ liền tới. Hắn nhìn về phía Đông Phương Sóc và khẽ gật đầu tỏ vẻ khen ngợi. Người sau âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, sư phụ đúng là sư phụ, tới thật đúng lúc! Nếu như ngươi đến chậm một bước nữa, ta chỉ đành thử “Thổ độn thuật” của lão nhân gia ngươi trước.

- Ngươi là Lâm Nhất?

Thấy người này rất trẻ tuổi, rõ ràng vẫn là dáng vẻ năm đó. Lão già kia ngạc nhiên, nhịn không được lui về phía sau và kinh sợ nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ngươi... Ngươi đã là tu vi Kim Đan trung kỳ?

- Là ngươi...

Lời nói của Lâm Nhất lạnh như băng, không chất vấn, chỉ là hờ hững. Khi lần đầu tiên nhìn thấy lão nhân này vẫn là trên đường đi tới Huyền Thiên Tiên cảnh. Lúc đó, người này cùng Trịnh Nguyên còn bị bắt giam nhiều năm, ba người ở cùng một chỗ bàn tán, sau đó không chạm mặt nữa. Hơn tám mươi năm trôi qua, người sớm bị hắn quên lãng lại xuất hiện, còn bắt nạt tới đồ đệ của hắn.

- A! Đúng là Lâm Nhất...

- Bốp, Bốp...

- Bịch... Ôi...! Tiền bối tha mạng...!

Hai tu sĩ Trúc Cơ chính là lão già của Chính Dương tông, có lẽ đã từng nhìn thấy Lâm Nhất, chợt vừa thấy người thật đứng trước mặt nên tránh không được kinh ngạc la lên thất thanh, nhưng không ngờ trước mắt có ánh sáng màu vàng hiện ra, tiếng tát tai vang lên, người đã bay ra ngoài mấy trượng và ngã xuống đất. Hai người lúc này mới hô to tiền bối tha mạng, mặt mỗi người đã sưng lên.

- Ngươi... Vì sao đánh đồ đệ của ta?

Lão già tên là Nhan Thủ Khuyết tức giận chất vấn. Lâm Nhất lơ đễnh nói:

- Ngươi dám bắt nạt đồ đệ của ta, trước khi tìm ngươi tính sổ, ta tất nhiên phải lấy đồ đệ của ngươi ra trút giận đã! Hơn nữa, hai tiểu bối này không tôn trọng trưởng bối, nói năng lỗ mãng, nên khiển trách!

- Ha ha! Thật bá đạo! Thật kiêu ngạo! Lão Long thích! Ha ha...

Lão Long cười to hình như thu phát tự nhiên, đang tự cười một cách điên cuồng đột nhiên dừng lại, kinh ngạc hỏi:

- Lâm tiểu tử có thái độ khác thường a! Ngươi không phải là muốn...

Bình Luận (0)
Comment