Vô Tiên

Chương 1029

- Ha ha! Phía sau ngươi không phải có một Chính Dương tông sao...

Lão Long cười ha hả nói.

- Lão Long ngươi thật sự cho là như thế à? Hừ!

Lâm Nhất hừ một tiếng, lão Long quả nhiên lại cười nói:

- Mẹ nó, nhân tính là thứ khó nắm bắt nhất. Tiểu tử ngươi cũng là một kẻ thành tinh!

- Chẳng phải lão Long ngươi càng không tầm thường sao!

Lâm Nhất thuận miệng chế nhạo.

- Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê! Mánh khóe của mấy tu sĩ nhỏ có thể nào giấu được pháp nhãn của lão Long ta thì chẳng phải ta đã sống uổng mấy chục vạn năm sao...

Lão Long khoác lác.

- Lão Long à! Ngươi thật là già đấy, mười vạn năm trước, ngươi ở phương nào...?

Lâm Nhất rất tùy ý hỏi một câu, trong thức hải lại không có động tĩnh gì. Nhạc Thành Tử nói chuyện...

- Tục ngữ có câu, oan gia nên giải không nên kết! Hơn nữa, Dư Hành Tử bị ngươi đánh thành như vậy, theo lão phu thấy...

Thấy Lâm Nhất nhíu mày, Nhạc Thành Tử nhìn về phía Yến Khởi bất đắc dĩ lắc đầu, lời nói nhất thời lại thay đổi, hỏi:

- Ngoài thân phận của trưởng lão khách khanh của Huyền Thiên môn, lại thêm năm vạn linh thạch...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Người từng giao đấu cùng bốn vị tiền bối là ai?

Lâm Nhất hỏi. Nhạc Thành Tử thoáng ngẩn người ra, thuận miệng nói:

- Người kia không phải là tu sĩ Đại Hạ, chúng ta cũng không quen...

- Cái mạng Dư Hành Tử này tạm thời giữ lại, mong hắn tự giải quyết cho tốt! Cầm đi...

Lâm Nhất nhận lấy ngọc phù truyền âm vừa rồi, bỏ vào một ấn ký thần thức rồi trả lại cho Nhạc Thành Tử, sau đó giơ tay ra.

- Chuyện này...

Nhạc Thành Tử lập tức hiểu ra, xoay người phân phó Quảng Tề Tử lấy tới một túi Càn Khôn, cười gượng nói:

- Ân oán hai bên, hôm nay xóa bỏ! Thế nào?

Thu lấy linh thạch của đối phương, Lâm Nhất không tỏ thái độ bĩu môi.

- Nơi năm đó Huyền Thiên tổ sư mất nằm ở chỗ nào đó của Vô Định Hải. Chỉ có điều vùng biển đó mênh mông vô bờ, chúng ta khổ cực vẫn không tìm ra được! May mà có Lâm tiểu hữu giúp đỡ, lúc này mới tìm được lối thoát! Chỉ chờ sau khi tìm được tung tích của đám người Hắc Sơn tông, mong tiểu hữu đừng quên giao ước của chúng ta hôm nay!

Trong lòng Nhạc Thành Tử trấn tĩnh, không đợi Lâm Nhất đáp ứng đã chắp tay nhìn về phía Yến Khởi nói:

- Chuyến đi này không tệ a! Bây giờ là lúc chúng ta từ biệt rồi!

hành trình của Nhạc Thành Tử tới Đan Dương Sơn đã có thu hoạch bất ngờ. Lãnh Thúy hãy còn dáng vẻ uy nghiêm, trong lòng lại không khỏi mất mát. Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Sóc và đám người Mộc Thiên Viễn thì lơ đãng lộ ra lúm đồng tiền. Mặt Yến Khởi trầm giống như nước, lịch sự giơ hai tay lên nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Thị phi giữa Lâm Nhất cùng Huyền Thiên môn đã kết thúc, bản tông cảm thấy vui mừng! Chuyện hai nhà chúng ta vừa thương lượng, Chính Dương tông sẽ cố gắng hết sức ứng phó...

Nói tới đây, Yến Khởi làm ra vẻ hiền hoà, lại nói:

- Lâm Nhất, theo bản tông tiễn cao nhân Huyền Thiên môn...

Trong đôi mắt Lãnh Thúy sáng rực, đúng lúc đi tới bên cạnh của Lâm Nhất, khẽ nhắc nhở:

- Lâm Nhất, không thể mất lễ phép!

Lúc này Lâm Nhất nghiễm nhiên thành người đứng thứ ba trong Chính Dương. Đối mặt với cất nhắc của Yến Khởi cùng Lãnh Thúy, hắn chỉ đành phải giơ hai tay ra, thành thật hành lễ.

Dư Hành Tử ở trên mặt đất trước sau nhắm chặt hai mắt, hình như thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng khi ông ta với cơ thể đầy vết máu được người nâng đến trên phi kiếm, khóe mắt giật mạnh. Là đau đớn hay vì căm phẫn thì không ai biết được.

Nhìn phương pháp của phu thê Yến Khởi cùng với thần sắc lạnh lùng của Lâm Nhất này, Nhạc Thành Tử cười có chút thâm ý, xoay người đạp vào không trung lao lên. Tiếp theo liền vài đạo kiếm hồng theo đó rời đi.

Khách đi chủ nhân cũng thu xếp, trên Vân Đài đã yên tĩnh trở lại.

Mọi người của Chính Dương tông đều tản đi, Yến Khởi vẫn ở lại bên cạnh Lâm Nhất. Chậm rãi đi tới cuối Vân Đài, đối mặt mây vờn quanh núi, y chắp tay sau lưng đứng, chòm râu phất phơ cùng dáng người ngạo nghễ.

Lâm Nhất đoán không ra tâm tư của Yến Khởi thì dứt khoát không để ý tới nữa, thong thả bước trên Vân Đài. Hắn giang hai cánh tay ra, mặc cho ống tay áo rộng theo gió tung bay, có phần hứng thú nhìn mây mù từ phía xa vọt tới, lại mờ ảo rời đi, giống như kẻ vừa rồi hết đánh võ mồm đến tranh chấp sống chết là tồn tại mờ ảo lại chân thực.

Ở trên ngực áo đạo sĩ có một vết rách mờ lại rất là bắt mắt. Tuy long giáp ngăn cản được phi kiếm của Dư Hành Tử nhưng vẫn đâm rách áo bào trên thân của Lâm Nhất. Tuy nhiên, theo linh lực rót vào, lỗ thủng này vẫn đang được sửa lại, có chút thần dị. Hắn sớm biết áo đạo sĩ cùng giày trên chân có chỗ bất phàm, nhưng vẫn chưa từng để ý quá nhiều. Có thể đi lại trong mây khó mới là điểm khiến người ta bồi hồi.

- Lâm Nhất, bản tông vẫn đánh giá thấp người rồi!

Yến Khởi nói một câu rồi chậm rãi xoay người lại.

Bình Luận (0)
Comment