Vô Tiên

Chương 1035

Sau một lát, Phong chưởng quỹ bỗng cảm thấy tâm thần không yên. Ông ta chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt ủ rũ, đứng dậy đi tới trước trận ở góc tường pháp. Do dự một lát, ông ta tiện tay lấy ra một thủ quyết, có ánh sáng đột nhiên từ trên cột đá này chiếu ra, tiếp theo nối liền thành một cột ánh sáng, chiếu sáng mật thất.

Phong chưởng quỹ đi tới một bước, ánh sáng của trận pháp đột nhiên càng sáng hơn, sau đó lại dần dần ảm đạm xuống. Ông ta đã hoàn toàn biến mất, bốn cột đá trở lại hình dáng ban đầu.

Trong giây lát, một bóng người lại xuất hiện ở trong mật thất, trên mặt tươi cười nghiền ngẫm quan sát tất cả mọi thứ trước mắt.

Người tới mặc áo bào màu xám, chỗ thắt lưng có đeo một cái hồ lô. Đó chính là Lâm Nhất canh giữ ở ngoài Đan Dương trấn. Mặc dù nghỉ tạm ở trên núi nhưng động tĩnh nhỏ trong mấy trăm dặm đều không tránh thoát khỏi thần thức của hắn. Vốn chỉ là hành động vô tâm, nhưng không ngờ hắn lại phát hiện ra chỗ bất đồng này.

Tất cả đều không ngoài dự đoán! Phong chưởng quỹ này rốt cuộc là dạng người nào?

Đây là một truyền tống trận nhỏ, trên bốn cây cột đá có gắn có linh thạch, còn sử dụng nhiều lần, chứng tỏ nơi đi sẽ không quá xa.

Suy nghĩ một lát, Lâm Nhất đánh ra một thủ quyết. Ánh sáng chớp động, trận pháp lại mở ra. Hắn nhướng mày, không do dự đã biến mất ở trong truyền tống trận...

...

Đây là một động phủ không lớn, trên mặt đất của một gian phòng đá cũng có bốn cây cột đá tạo thành truyền tống trận. Ánh sáng hiện lên, trong trận pháp xuất hiện bóng dáng của Phong chưởng quỹ. Hắn đi tới bên ngoài một gian phòng đá, chỉ một lát sau đã thấy có hai người áo đen đi tới chào.

- Ra mắt Phong cốc chủ!

Hai người áo đen đều là tu vi Luyện Khí hậu kỳ có vẻ kính cấn khi ở trước mặt Phong chưởng quỹ.

Phong chưởng quỹ không tỏ thái độ 'Ừ' một tiếng, chắp hai tay sau lưng với sắc mặt không hề thay đổi. Ông ta ngồi xuống một chiếc bàn đá bên cạnh, tâm sự nặng nề hỏi thăm:

- Tông môn có động tĩnh gì không?

Một người cúi người đáp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lôi Minh Cốc vẫn như cũ...!

Một người nói khác:

- Chẳng phải như vậy rất tốt sao? Chúng ta có thể tiêu diêu tự tại!

- Tiêu diêu tự tại?

Sau khi thì thầm một câu, Phong chưởng quỹ bất lực lắc đầu, nói:

- Các ngươi tất nhiên là không sao rồi...

Ông ta còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên biến sắc, cùng hai người áo đen này đồng thời nhìn lại. Trận pháp trong gian phòng đá bên cạnh có ánh sáng chớp hiện, có người xuất hiện ở trong đó.

- Là ngươi?

Biến cố xuất hiện đột nhiên ngột khiến Phong chưởng quỹ kinh ngạc thất thanh. Ông ta bỗng nhiên đứng dậy, gọi ra phi kiếm cầm trong tay, lớn tiếng quát:

- Dám cả gan theo dõi đến đây, ngươi thật là to gan lớn mật!

Lúc này, hai mắt Phong chưởng quỹ sáng ngời với khí thế ép người, không ngờ chính một tu sĩ với thân thủ không kém. Hai người áo đen thấy tình thế không ổn cũng hoảng hốt lấy ra phi kiếm. Một người trong đó còn quay đầu nhìn về phía ngoài động, không biết là muốn chạy trốn hay muốn gọi người giúp đỡ.

...

Lâm Nhất vừa xuất hiện trong truyền tống trận đã nhìn thấy rõ tình hình trong sơn động. Hắn kinh ngạc khi nhìn thấy ba người đang cảnh giác nhìn mình. Nhưng khi ánh mắt nhìn vào trên thân hai người áo đen, hắn đột nhiên dựng ngược chân mày, vẻ mặt thoáng chốc đã trầm xuống.

- Các ngươi là người của Hắc Sơn tông?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất đi về phía trước hai bước, lạnh giọng hỏi.

Hai bên cách nhau chỉ hai trượng, nếu như bắt đầu ra tay trong sơn động chật chội thế nào, khó có cơ hội di chuyển. Mà đối phương không trả lời còn hỏi ngược lại, tất nhiên không để mắt tới mình. Trong đầu suy nghĩ, Phong chưởng quỹ càng cẩn thận hơn. Mà một người áo đen trong đó ỷ vào người đông thế mạnh, mở miệng mắng:

- Người Hắc Sơn tông thì thế nào? Ngươi chẳng qua là tu vi Luyện Khí tầng năm lại dám dương oai ở Lôi Minh Cốc, đúng là đã chán sống rồi... A...!

Người kia còn chưa nói dứt lời đã kêu thảm một tiếng, hắn ta bị một tia sáng màu vàng chẻ làm hai mảnh. Phong chưởng quỹ quá hoảng sợ muốn phát động phi kiếm thì một người áo đen khác đã ngã 'Bịch' xuống đất, trở thành một tử thi.

- Ngươi...

Trong lúc kinh hãi, Phong chưởng quỹ đã cực kỳ hoảng sợ. Trong chớp mắt lại giết chết hai người thủ hạ của mình, đây cũng không phải là điều tu sĩ Luyện Khí có thể làm được. Rõ ràng ánh sáng màu vàng kia là pháp bảo không thể nghi ngờ, đối phương là tu sĩ Kim Đan sao? Ông ta không kịp suy nghĩ nhiều, ngón tay điểm một cái, một đường kiếm quang bất ngờ tấn công về phía người tuổi trẻ kia...

Chỉ nghe 'Ầm' một tiếng, phi kiếm của Phong chưởng quỹ bị một tấm lá chắn ánh sáng màu trắng ngăn cản. Hắn nắm một lá bùa muốn ứng biến, lại thấy người trẻ tuổi kia chặn lối ra của động phủ, còn tiện tay bày ra một cấm chế. Lúc này, đối phương mới ung dung nhếch mép cười với ông ta. Mà kim kiếm vừa cướp đi hai tính mạng vẫn còn lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng màu vàng lóa mắt cùng uy thế như muốn nuốt sống tất cả sơn động làm người ta run rẩy.

Đường lui đã mất, chỉ chút có động tác sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, trong lòng tuyệt vọng, Phong chưởng quỹ chảy mồ hôi lạnh xuống. Đúng là mình nhìn nhầm rồi, không ngờ một người còn trẻ như vậy lại là tiền bối Kim Đan nào! Đúng là xui xẻo!

Sắc mắt không ngừng biến đổi, Phong chưởng quỹ thoáng do dự nhưng vẫn thu hồi phi kiếm. Ông ta có chút ủ rũ gục đầu xuống, chắp tay nói:

- Vị tiền bối này, Phong mỗ tự xét thấy mình chưa từng đắc tội ngươi, tại sao lại bắt nạt ta như vậy?

Trong giây phút đứng trước sống chết, Phong chưởng quỹ vẫn chưa buông tha, mà bi thương căm phẫn chống lại. Vẻ mặt ông ta không cam lòng còn có vài phần chán chường cùng bất đắc dĩ.

Thấy thế, Lâm Nhất cân nhắc một lát, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn và hỏi:

- Ngươi thật sự không nhận ra ta sao?

Phong chưởng quỹ ngạc nhiên ngẩng đầu, lại suy nghĩ về người trẻ tuổi có lai lịch không rõ này. Người này có dáng người cao ngất, áo đạo sĩ màu xám tung bay phiêu dật; một mái tóc dài để xõa có vẻ tùy ý bất kham, tóc vấn kiểu đạo sĩ có hơi kỳ lạ, trâm cài màu trắng lấp lánh có vẻ không tầm thường; gương mặt góc cạnh trầm tĩnh như ngọc, trán bóng thản nhiên; đôi môi vừa phải dường như luôn hơi nhếch lên, cả người mang theo sự ngạo nghễ cùng lười nhác, không để ý tới người khác. Khi ánh mắt ông ta nhìn thấy hồ lô rượu bên thắt lưng của đối phương mới hình như nhớ ra điều gì, lại không dám kết luận...

Bình Luận (0)
Comment