Vô Tiên

Chương 1094

Khoảnh khắc Lâm Nhất nhảy ra khỏi Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận thì bỗng ném đi Kim Long kiếm.

Dư Hành Tử sắp điều khiển phi kiếm pháp bảo ứng đối, kim kiếm bay tới bỗng biến mất. Dư Hành Tử biết rõ có điều khác lạ, ung dung sử dụng Huyền Thiên Thuẫn bảo vệ toàn thân trên dưới, nhưng chợt đổi sắc mặt. Chỉ thấy ánh sáng chói mắt như mặt trời giáng xuống, thoáng chốc soi tỏ trời đêm. Mười sáu thanh kim kiếm giống hệt nhau bỗng nhiên xuất hiện, bao vây Dư Hành Tử vào giữa.

Sát khí âm u nổi lên bốn phía, lạnh lẽo ập đến.

Dư Hành Tử giật mình kêu lên:

- Đây là . . . kiếm trận!

Dư Hành Tử là một trong những cao thủ nòng cốt trong Huyền Thiên môn, lão đối phó một hậu bối Kim Đan trung kỳ nên chẳng cần người khác nhúng tay. Bởi vậy hai người đánh nhau, những người khác đứng nhìn.

Lâm Nhất quan sát tình hình bốn phía, lạnh lùng nhếch mép:

- Đây là Huyền Thiên Kiếm trận.

Ngón tay Lâm Nhất chỉ một cái, kiếm quang chói lòa, các đốm sáng bay đi.

Dư Hành Tử không dám chậm trễ, vội dùng Huyền Thiên Thuẫn dày cả thước che trước mặt, tùy tay lấy ra một thuẫn giáp xoay tít, không quên điều khiển phi kiếm đánh trả. Kiếm quang như giông tố ập đến, tia sáng bắn tung tóe.

Keng bùm keng!

Tiếng va chạm nối liền không ngớt.

Phi kiếm của Dư Hành Tử tấn công nhưng bị kim kiếm nhiều gấp đôi đánh bật, mới chớp mắt Dư Hành Tử đã bị kiếm quang phô thiên cái địa ập đến nuốt chửng. Trong tiếng nổ vang, Dư Hành Tử như khúc gỗ khô bị quất đánh mãnh liệt trong gió giật mưa to.

Từ khi có tu vi Kim Đan trung kỳ thì đây là lần đầu tiên Lâm Nhất thi triển Huyền Thiên Kiếm trận, so với trước kia thì kiếm trận thế không thể đỡ càng uy mãnh, sắc bén hơn.

Bùm!

Không chịu nổi thế công điên cuồng của Kim Long kiếm, thuẫn giáp xoay tít vỡ vụn. Dư Hành Tử giật bắn người, đẩy pháp lực thêm vào cho Huyền Thiên Thuẫn, há mồm phun ra một ngọc giám.

Ngọc giám chỉ là một miếng ngọc to cỡ nửa bàn tay, chớp mắt biến thành lớp giáp ngọc chặn lại tất cả kiếm quang bắn tới.

Tạm thời an toàn mạng sống, Dư Hành Tử hừ lạnh, ghen ghét mắng:

- Kiếm trận ngươi ăn cắp cũng chỉ có bấy nhiêu!

Dư Hành Tử ngoắc tay gọi về phi kiếm, muốn tấn công mạnh vào đối thủ.

Pháp bảo của tu sĩ Kim Đan không thể xem thường. Thấy giáp ngọc của Dư Hành Tử hơi cứng, vài tu sĩ xung quanh rục rịch, Lâm Nhất cau mày. Đối phương có kinh nghiệm chiến trận, cứ giằng co thế này thì hắn sẽ chịu thiệt, nếu dẫn đến vây công thì càng tiêu đời.

Kiếm trận chỉ có thế là cùng? Vậy hôm nay cho ngươi lĩnh giáo uy lực của Huyền Thiên Kiếm trận!

Lâm Nhất bấm một chuỗi thủ quyết, rống to:

- Tiển Phong đã bị hai đấm của ta đánh chết, tiếp theo là ngươi!

Tiển Phong đã chết? Đồ đệ mất tích nhiều năm đã bị người đánh chết?

Dư Hành Tử rực cháy lửa giận, đang định bùng nổ thì kiếm quang mạnh mẽ bay nhanh chợt biến mất, sát khí lạnh băng như thủy triều ập đến. Dư Hành Tử thầm nghi ngờ, chợt thấy mắt đối phương lóe tia sáng đỏ sậm yêu dị, tâm thần của Dư Hành Tử hoảng hốt. Cái người hấp hối kia bị đôi tay sắt đập thành thịt nát, đó là đồ đệ Tiển Phong của lão, không!

- Không!!!

Đáy lòng dâng lên lạnh lẽo, Dư Hành Tử cắn rách chót lưỡi, giật mình tỉnh lại, nổi giận mắng:

- Tiểu tử thối, dám can đảm thi triển huyễn thuật với lão phu!

Dư Hành Tử chưa mắng hết câu thì trợn to mắt.

Trong lúc Dư Hành Tử sững sờ khiến Huyền Thiên Thuẫn, giáp ngọc hơi khựng lại, kiếm quang đã biến mất chợt hóa thành kiếm to dài ba trượng mang theo uy thế hủy thiên diệt địa chém mạnh xuống.

Uy kiếm to như mười mấy tu sĩ Kim Đan trung kỳ liên hợp đánh ra một kích, ai dám đỡ?

Khi Dư Hành Tử sinh ra ý buông xuôi, cho rằng mình không kịp né tránh thì chợt nghe hai tiếng nổ vang, giáp ngọc vỡ nát, Huyền Thiên Thuẫn nổ tung, thế sắc bén ập đến.

Hoằng Đạo

Dư Hành Tử hộc máu lùi nhanh, kiếm to thế tới như lũ, giây lát đã đến đỉnh đầu của lão. Dư Hành Tử hoảng loạn gắng hết sức vận dụng phi kiếm ngăn cản để đổi lấy cơ hội thoát thân. Nhưng ngay lúc này, chết chóc dày đặc từ trên cao bao trùm.

Chết tiệt, có một phi kiếm ẩn giấu!

Dư Hành Tử phát hiện đã muộn, lão sợ tái mặt. Kiếm quang vô hình cắt ngang sau gáy của lão, Dư Hành Tử chỉ kịp hét một tiếng đã bị kiếm to cắt thành hai mảnh thịt rớt xuống mặt biển.

Dư Hành Tử, trưởng lão nổi tiếng lâu năm của Huyền Thiên môn, chưa lành vết thương từ lần trước bao lâu thì đã chết thảm dưới kiếm của Lâm Nhất, bao gồm ân oán mấy chục năm qua cùng chôn dưới biển cả.

Lâm Nhất chộp lấy túi Càn Khôn trên xác chết và phi kiếm vô chủ. Bốn, năm luồng kiếm quang cùng bắn tới, Lâm Nhất lắc người ẩn vào Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận, bỏ lại mấy tu sĩ Huyền Thiên môn ngó nhau. Lát sau, có người không cam lòng bỏ qua, bắt đầu tấn công trận pháp.

Lâm Nhất tìm một chỗ đất phẳng ngồi xếp bằng, bấm mấy thủ quyết Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận vững như tảng đá. Lâm Nhất nhướng nhẹ đuôi mày, mắt vẫn tràn ngập sát ý.

Lâm Nhất nghỉ ngơi một lúc rồi nói với mấy tu sĩ Kim Đan ở ngoài trận:

- Dư Hành Tử hại ta, nên giết. Nếu các ngươi không muốn chết thì biến ngay!

Năm xưa trong Huyền Thiên tiên cảnh, Lâm Nhất chỉ có tu vi Luyện Khí, dựa vào Tứ Tượng Kỳ Trận khiếm khuyết ngoan cố chống lại cường địch. Hiện giờ Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận có uy lực càng mạnh, dù Nhạc Thành Tử đến cũng chỉ uổng công. Nếu mấy tu sĩ Kim Đan trung kỳ này không biết điều thì đừng trách hắn xuống tay giết.

Lời Lâm Nhất nói ra đằng đằng sát khí, có vết xe đổ Dư Hành Tử khiến người e ngại. Nhưng bên ngoài trận pháp yên tĩnh một chốc rồi lại có phi kiếm đâm vào.

Lâm Nhất tức giận cao giọng quát:

- Đừng buộc ta lạm khai sát giới!

Bình Luận (0)
Comment