Vô Tiên

Chương 1111

. . .

Nhạc Thành Tử nhờ đà bay cao nên lao nhanh trên mặt biển một lúc rồi mới rơi vào nước biển, lão không chắc có thể tìm được tung tích của Lâm Nhất hay không, nhưng lão theo sát Công Dã Kiền, phương hướng đại khái chắc không sai.

Khi rơi xuống biển, Nhạc Thành Tử bị cát bùn chôn tới đỉnh đầu, tuy hơi chật vật nhưng không chịu khổ tứ chi bị va chạm. Nhạc Thành Tử vội vã nhưng không bối rối, khó khăn bò lên một tảng đá ngầm, mệt đến tim đập nhanh. Không kịp nghỉ ngơi, lão nhân này phát hiện cách không xa có khác lạ.

Mắt không thể nhìn xa nhưng thính lực còn đó, thần thức không thể rời khỏi người nhưng vẫn còn trực giác nhạy bén. Nhạc Thành Tử suy đoán, yên lòng.

Ở nơi không có chút sinh cơ này trừ Lâm Nhất và Công Dã Kiền ra còn ai xuất hiện nữa?

Nhạc Thành Tử chậm rãi trở mình ngồi ngay ngắn, vẫn không nghỉ ngơi mà lấy miếng ngọc phù ra khỏi ống tay áo, tùy tay bóp nát nó. Một vầng sáng mờ lóe lên, một màn sáng vô hình hiện ra cách người Nhạc Thành Tử hơn ba thước bao phủ lão vào trong, sắc mặt của lão nhẹ nhàng hơn.

. . .

Sau khi nhập định một ngày, Lâm Nhất mở mắt ra, quan sát bốn phía. Thấy bên Nhạc Thành Tử, Công Dã Kiền không có động tĩnh, hắn ngẫm nghĩ giây lát rồi lại nhắm mắt điều tức.

Ba ngày trôi qua, xung quanh vẫn im ắng, Lâm Nhất cẩn thận đứng lên quan sát.

Công Dã Kiền vẫn như cũ, không di chuyển, chắc đang hành công chữa thương. Người Nhạc Thành Tử lấp lánh ánh sáng mờ, hình như là pháp lực?

Sao Nhạc Thành Tử có pháp lực hộ thân?

Lâm Nhất đang thắc mắc thì thấy Nhạc Thành Tử ngước đầu nhìn về phía mình, môi treo nụ cười quen thuộc, móc ra một khối linh thạch từ ống tay áo.

Thấy Nhạc Thành Tử làm như thật, Lâm Nhất thầm hừ một tiếng. Ngươi có thể thấy rõ ta thật thì đã không nhẹ nhàng như vậy, nhưng nhìn ra được lão nhân này đến có chuẩn bị.

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn ngoài khí hải, lại chìm trong suy tư.

Mấy ngày nay hắn thử hành công thổ nạp, có thể vận chuyển Huyền Thiên tâm pháp, phục hồi linh lực thì hiệu quả quá nhỏ. Trong nước biển có linh khí loãng nhưng như muối bỏ biển, không thu nạp dùng được, cứ tiếp tục thế này thì e rằng khi mùa đông đến khó bổ sung tinh thần sung túc. Nếu không khỏe mạnh thì làm sao ứng đối đây?

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, quyết kế thay đàn đổi dây. Hắn nín thở tập trung vận chuyển Thăng Long Quyết chi Long Linh Quyết. Mấy canh giờ sau, rồng nhỏ lặng im thật lâu trong Long Đan lại hiện ra, hơi miễn cưỡng bơi từ từ, khí thô bạo trướng lớn, đánh cướp linh lực trong khí hải.

Tuy Lâm Nhất đã trải qua sự bá đạo của Long Đan rồi nhưng vẫn thấy lo, cướp bóc linh lực kiểu này e rằng sẽ tổn hại tu vi Kim Đan. Cùng với Long Linh Quyết vận chuyển, mới qua nửa ngày, Lâm Nhất yên lòng vừa ngạc nhiên.

Rồng nhỏ không ngờ bơi, có thể nuốt mây phun sương, mù mịt sinh ra, từng lũ linh lực khác lạ từ sâu trong Long Đan tràn ra, tràn ngập khí hải.

Lâm Nhất đang tĩnh tọa nhướng đuôi mày, khóe môi cong lên, thắc mắc lúc trước đã tan biến trong đợt thử này.

Sự cường đại của Kim Long kiếm là không thể nghi ngờ, dựa vào tu vi của Lâm Nhất không thể vận dụng uy lực thật sự của nó. Dù hao hết lực lượng Kim Đan, có Lão Long trợ giúp thì Lâm Nhất chỉ miễn cưỡng chém ra hai kiếm. Long Đan cũng là tồn tại cường đại, sao có thể yếu xìu được, suy cho cùng đều tại Thăng Long Quyết chưa đến đại thành.

Như Lão Long nói, Long Đan và Kim Long kiếm đều là tồn tại vượt qua giới này, thi triển uy lực của nó liên quan chặt chẽ đến tu vi của chính hắn.

Từ đó thấy được lực lượng Long Đan bàng bạc vô tận, chỉ cần vận chuyển Thăng Long Quyết là nó có thể phục hồi như ban đầu.

Lòng đã ngộ, Lâm Nhất bình yên nhập định. Bảy ngày sau, lực lượng Long Đan tràn đầy khí hải, hắn lại hợp thời vận chuyển Huyền Thiên tâm pháp khiến Kim Đan hơi có thu hoạch, mượn cơ hội phục hồi một phần linh lực.

Cứ thế lại qua ba ngày Lâm Nhất chợt mở mắt ra, lực lượng Kim Đan không đủ, lực lượng Long Đan thì liên tục đi qua kinh mạch tứ chi, toàn thân tràn ngập sức lực mạnh mẽ. Lâm Nhất siết chặt nắm tay, từ từ đứng lên.

Trong cấm chế, gánh nặng luôn tồn tại, chỉ đơn giản đứng lên mà nặng như nâng trời, nhưng Lâm Nhất không chật vật như lúc trước. Hắn đứng thẳng người, ngoái đầu nhìn. Hai vị trí cách một dặm, Nhạc Thành Tử và Công Dã Kiền vẫn ngồi ở chỗ cũ, không có gì khác lạ. Lâm Nhất nhấc chân đi tới chỗ đặt Huyền Kim Thiết Bổng.

Mới đi ba bước mà mỗi bước đều là cứng rắn đấu tranh với cấm chế thiên địa, nặng như núi to đè, gân cốt toàn thân Lâm Nhất kêu răng rắc. Hắn gồng sức vận chuyển lực lượng Long Đan vào tứ chi, vững vàng bước tới, đứng trước gậy sắt.

Mỗi tấc da, mỗi khối xương trên người Lâm Nhất đều bộc phát ra kình lực lớn nhất. Hắn vươn hai tay nắm chặt thân gậy, eo hạ xuống, gồng sức vào đôi tay, người liên tục phát ra tiếng nổ, khí thế toàn thân tụ lại, Huyền Kim Thiết Bổng bị thấy từ từ cầm lên.

Bình Luận (0)
Comment