Vô Tiên

Chương 116

- Đây là thuốc trị thương, rất linh nghiệm.

Nhị sư huynh lại phất tay một cái, trầm giọng nói:

- Được rồi, các ngươi trở về đi!

Ba người Tưởng Phương Địa khom người hành lễ, nhưng Lâm Nhất không nói nữa, cúi đầu đi về phía trước. Ba người lòng sinh bất an, vội vàng đi theo.

Bốn người dần dần rời xa, Tưởng Phương Địa quay đầu lại nhìn nhìn, sau đó đi tới vài bước, vỗ vai Lâm Nhất, thấp giọng nói:

- Vừa rồi vì sao không né?

Lâm Nhất dừng bước lại, vết roi trên mặt khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Vẻ mặt Đại Viễn Hải thân thiết, khóe mắt Hứa Nguyệt mang theo nước mắt còn chưa khô. Hắn nhìn Tưởng Phương Địa, thần sắc khiến người ta không thể phỏng đoán, tiếng nói có chút trúc trắc:

- Vì sao phải trốn?

Tưởng Phương Địa trừng mắ, Hứa Nguyệt vội la lên:

- Vậy cũng không thể để roi quất a?

Nói xong lệ như chuỗi hạt.

Lâm Nhất thở dài, ý nghĩ trong lòng tất nhiên là không thể nói rõ cho ba người.

Mộc Thanh Nhi kia thô bạo ương ngạnh, bất quá là nữ nhi khí thịnh, để nàng tùy ý là được. Trong ngôn ngữ cử chỉ bắt nạt, tâm ý miệt thị, mình cũng có thể nhịn. Hắn thực xem thường chấp nhặt với một nữ tử.

Tô tiên sinh từng nói, nhẫn người thường không thể nhẫn, có thể làm sự tình người thường không thể làm. Đệ tử họ Diêu kia, chính là người ở Thiên Bình Trấn gặp phải, từng nhục mạ qua mình. Lúc đó mình thân ở một góc âm u, trong lòng nén giận, không người chú ý. Nên hôm nay những người kia cũng không nhớ rõ mình.

Nhưng khi họ Diêu kia vô cớ đánh mình, kém một tí tẹo như thế, Lâm Nhất liền không cách nào chịu đựng. Thiên Long Phái này, trừ ba Thái Thượng trưởng lão làm cho trong lòng mình có e dè, cái khác đúng là không để vào trong mắt, chớ nói chi là mấy đệ tử nội môn.

Trong sát na đó, Lâm Nhất thật muốn ra tay giáo huấn, dù cho quậy Thiên Long Phái long trời lở đất cũng không tiếc, chỉ vì dẹp loạn lửa giận trong lồng ngực.

Nhưng sau khi dẹp loạn lửa giận thì sao? Hết thảy dự định của mình đều sẽ thất bại, tất cả phải tới một lần nữa. Nhưng làm sao tới một lần nữa đây! Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, ở thời khắc mấu chốt, thần trí của Lâm Nhất khôi phục tỉnh táo, đè lại lửa giận bộc phát, mặc cho roi đánh xuống. Thậm chí không dùng lực lượng chống lại.

Roi đánh ở trên mặt thực rất đau!

Có lúc, thống khổ cũng là một loại trải qua! Nhưng thống khổ này là người khác ép đưa, rất khổ sở!

Lâm Nhất nhìn xa xa, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm, nhẹ giọng nói:

- Kính người thì sẽ được người kính lại. Kẻ giết người thì phải có giác ngộ bị người giết. Hi vọng Diêu sư huynh kia cũng có giác ngộ này!

Không hiểu Lâm Nhất nói, Tưởng Phương Địa lắc đầu, cầm bình thuốc nói:

- Lâm sư đệ, thuốc trị thương này vẫn là nhanh dùng đi!

- Đúng vậy, chữa thương quan trọng hơn.

Hứa Nguyệt cũng phụ họa.

Lâm Nhất nhẹ nhàng xua tay, sắc mặt có chút âm trầm hòa hoãn, nói:

- Không cần, lập tức được rồi!

- Làm sao có thể? Vết roi này...

Giọng của Tưởng Phương Địa lại cao lên, hắn chỉ vào gò má Lâm Nhất, kinh ngạc nói.

Hứa Nguyệt và Đại Viễn Hải vội nhìn lại, chỉ thấy vết roi vừa rồi rất doạ người, đã biến thành một vết tích nhàn nhạt, ở trên gương mặt tăng thêm một vết hồng quái dị.

Lâm Nhất cũng không muốn để mọi người biết được, liền lặng lẽ vận chuyển linh lực. Thân thể hắn không giống tục nhân, linh khí hơi vận chuyển, vết roi liền khép lại hơn nửa. Đây là sợ trêu chọc ba người ngạc nhiên, bằng không cho dù đao phủ vung đao, cũng khó tổn hại mảy may, vết roi này cũng không tính cái gì.

Nếu mình không muốn, trong thế tục này, ai có thể thương tổn được mình!

- Thuở nhỏ học qua một ít công phu ngoại gia, da thịt không giống người thường, sư huynh sư muội không cần vì thế kinh ngạc.

Lâm Nhất không để ý lắm vung tay, xoay người lên ngựa. Thần sắc hắn biến dễ dàng hơn, nhìn ba người nói:

- Nơi này phong cảnh không tệ, ngày khác trở lại a!

Ba người liếc nhau một cái, vốn định làm sao mở miệng khuyên Lâm Nhất, không nghĩ tới trong nháy mắt vết roi biến mất, tâm tình cũng khôi phục thái độ bình thường.

Đệ tử ngoại môn học không được ủy khúc cầu toàn, ở Thiên Long Phái là không trụ được. Lâm Nhất lòng dạ như vậy, để ba người cảm động lây, cũng vì vậy thở phào nhẹ nhõm.

......

Mộc Thanh Nhi cỡi ngựa chạy chậm, đi tới bờ Cửu Long Đàm, miệng nhỏ vẫn nhíu lên. Nàng chẳng biết tại sao nhìn thấy Lâm Nhất trong lòng liền tức giận. Một đệ tử ngoại môn, lại luôn bày ra sắc mặt lão thành, nói chuyện không nhanh không chậm, như không để tất cả ở trong lòng.

Môn phái trên dưới, ai thấy mình không phải vẻ mặt ôn hoà, ngay cả các trưởng lão nhìn thấy mình cũng thương yêu không dứt, chớ nói chi là các đệ tử nội môn đổ xô tới. Ngươi một đệ tử ngoại môn, còn là một người nuôi ngựa, vì sao... vì sao...

Mộc Thanh Nhi lắc đầu, Lâm Nhất này cũng không có làm gì mình a! Vậy tại sao mình vọng động như vậy?

Trong lòng uất ức, rõ ràng là rất tức giận! Vành mắt của Mộc Thanh Nhi nóng lên, cảm nhận được oan ức chưa bao giờ có!

Ánh mắt của Lâm Nhất kia rất chán ghét. Đúng! Loại ánh mắt kia lúc nhìn thấy mình, như nhìn một con ngựa, hoặc là đồ vật gì bình thường, là một loại tùy ý cao cao tại thượng, là một loại hờ hững nhẹ như mây gió. Không đúng? Đây là không coi ai ra gì! Một đệ tử nuôi ngựa, lại căn bản không để mình vào trong mắt!

Mộc Thanh Nhi nhảy xuống ngựa, mạnh mẽ vung roi ngựa trong tay, thật muốn đánh tiểu tử kia một roi. Nhưng trước mắt nàng không khỏi hiện lên một vết roi, vết roi kia là bắt mắt như thế; khuôn mặt ở dưới vết roi kia là lãnh đạm như vậy; còn có cặp mắt kia, như ngôi sao vỡ vụn, thâm thúy mà sâu thẳm, làm người run sợ, cũng làm cho người không thể chạm đến!

Hơi nước mịt mờ, ôm theo ướt át phả vào mặt, phất động sợi tóc. Nước mắt không hăng hái lướt xuống má ngọc, lạnh lẽo, mang theo từng tia từng tia ngọt sáp... Là vì ánh mắt kia, hay là vì vòng hoa kia không còn!

...

- Sư muội! Vẫn tức giận sao?

Từ sư tỷ tiến lên, nhẹ nhàng ôm Mộc Thanh Nhi, nhỏ giọng an ủi.

Nhị sư huynh cũng xuống ngựa đi tới, cười vui cởi mở.

- Ha ha, Thanh nhi sư muội ta nơi nào sẽ vô cớ tức giận chứ?

Mộc Thanh Nhi nhanh chóng lau khóe mắt, như không có chuyện gì xảy ra, nũng nịu nói:

- Người ta đang suy nghĩ những chuyện khác, nơi nào sẽ vô cớ buồn bực?

- Ai dám trêu chọc tiểu sư muội tức giận, ta quất hắn!

Diêu sư huynh nhanh chân đi lại.

Nhị sư huynh hơi nhướng mày, bất mãn nói:

- Diêu sư đệ đừng thêm phiền. Ngươi cũng là, đều là đệ tử với nhau, thủ hạ lại không đúng mực!

Diêu sư huynh cười mỉa một tiếng, không để ý lắm thu hồi roi trong tay.

- Diêu sư huynh cũng là vì tốt cho tiểu sư muội! Một đệ tử ngoại môn, không biết cân nhắc, giáo huấn một thoáng là phải làm. Chỉ là Diêu sư huynh hạ thủ không để ý nặng nhẹ, ha ha!

Đệ tử thanh sam mặt đầy khôn khéo kia cười ha ha tiến lên giảng hòa.

- Hoàng sư đệ ngươi không biết, ta đã hạ thủ lưu tình. Nhưng tiểu tử nuôi ngựa bẩn thỉu kia lại không dám né tránh, còn trách ai?

Diêu sư huynh ưỡn ngực, dương dương tự đắc.

Nhị sư huynh thấy thế, lắc đầu cười khổ nói:

- Diêu Tử và Hoàng Gia Tề, hai tiểu tử các ngươi cũng không phải là hảo điểu gì. Một người cậy mạnh hiếp yếu, một người thì thích chế giễu. Hơn nữa đệ tử nuôi ngựa này không phải không dám trốn, mà là cố ý không né. Tiểu tử này ngược lại là cái xương cứng. Tuy trong đệ tử ngoại môn vàng thau lẫn lộn, nhưng không thể quơ đũa cả nắm.

Mộc Thanh Nhi nghe vậy, ánh mắt chớp động.

- Nhị sư huynh thực là một lời chỉ đúng trọng tâm! Khà khà, tiểu đệ bội phục!

Trên mặt Hoàng Gia Tề mang theo nụ cười nịnh hót.

Diêu sư huynh hẳn là Diêu Tử trong miệng Nhị sư huynh thì nhún vai, không phản đối.

Nhị sư huynh võ công cao cường, làm người hào sảng, đối với sư huynh đệ từ trước đến giờ không câu nệ lễ nghi. Quất một đệ tử ngoại môn, thực sự không tính là gì, chỉ cần tiểu sư muội không có việc gì là được.

Bình Luận (0)
Comment