Vô Tiên

Chương 123

Lâm Nhất còn chưa dứt lời, trong rừng cây 'vèo vèo' lao ra mấy đạo nhân ảnh.

Kim Khoa không hề ngoài ý muốn, mà kinh dị nhìn chằm chằm Lâm Nhất. Trong rừng cây rậm rạp cất giấu người, hắn là làm sao biết được?

Nhảy ra là bốn người hắc y che mặt, tay cầm đao kiếm, đứng ở bốn góc, vây quanh Lâm Nhất vào giữa.

- Hừ! Dám cùng Kim Khoa đến mai phục tại hạ, các ngươi đến tột cùng là người phương nào?

Lâm Nhất đứng chắp tay, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, sắc mặt lạnh lùng.

Người bịt mặt dẫn đầu nắm chặt chuôi đao trong tay, hiếu kỳ đánh giá Lâm Nhất nói:

- Không ngờ ngươi có thể nhận thấy được chúng ta tồn tại, để người ngoài ý nha!

- Sự tình để ngươi bất ngờ còn rất nhiều!

Ánh mắt đảo qua bốn người, miếng vải đen che mặt chắn không được thần thức của Lâm Nhất.

Người bịt mặt cười ra tiếng, hắn cảm thấy thiếu niên tự đại trước mắt này có chút ý tứ. Không thèm nhìn Kim Khoa một chút, người này ung dung nói:

- Hắn bất quá là phế vật nghe lệnh hành sự, xem ra trừng trị ngươi vẫn cần chúng ta ra tay mới được.

- Các vị đại ca! Tại hạ nháy mắt là có thể bãi bình tiểu tử này rồi!

Kim Khoa khom lưng thi lễ, mang theo nụ cười khiêm tốn.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn kỹ đối phương, Lâm Nhất nghiêm nghị nói:

- Nói ra lai lịch của bọn ngươi, cùng với mục đích mưu tính ta, còn có thể có một con đường sống!

Bốn người bịt mặt hai mặt nhìn nhau, tiện đà cười lên. Kim Khoa nhìn Lâm Nhất, cũng nhịn không được nhếch miệng, chỉ là lại lén lút nhìn về phía người bịt mặt đi đầu, lộ ra vẻ sợ hãi.

- Tiểu tử, ngươi rất thú vị, lá gan cũng không nhỏ. Bất quá vẫn là ngoan ngoãn nuốt đan dược, sau này không thể thiếu chỗ tốt của ngươi. Bằng không thì nơi này là nơi chôn thây của ngươi.

Trong ánh mắt người bịt mặt dẫn đầu có chứa châm chọc không che giấu nổi.

- Ta và các ngươi không thù không oán, cũng giúp bọn ngươi vạch ra một con đường sống. Ta không thích ép buộc người, càng không thích bị người khác cưỡng bức. Hôm nay...

Ngữ khí của Lâm Nhất dừng lại một chút, sau đó trở nên lạnh lẽo:

- Nếu bắt nạt đến trên đầu ta, vậy thì đừng trách ta ra tay vô tình!

Nói xong, trong con ngươi lóe lên tinh mang, trên người Lâm Nhất vẫn ẩn nhẫn không phát, khí thế khó có thể diễn tả bằng lời tùy theo tràn trề ra.

Bốn người che mặt cùng Kim Khoa, trong phút chốc cảm thấy khí tức cứng lại, trong lòng rung động, như rơi vào long đàm hổ huyệt, run rẩy che kín toàn thân.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt để năm người chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là trốn xa.

Cảm thụ này để người bịt mặt dẫn đầu khó có thể tin, trong mắt của hắn lóe lên tàn khốc, tay hơi động, đao trong tay chém tới cổ Lâm Nhất.

Giết thiếu niên này, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều. Giết hắn, mới có thể làm cho trong lòng run rẩy an tâm một chút!

Ba người còn lại có cảm giác trong lòng, đồng thời đánh tới, huy động binh khí trong tay.

Một đao ngăn lại đường lui của Lâm Nhất, chỉ đợi đối phương lùi, liền chém ngang hông.

Một đao tước về phía hai chân của Lâm Nhất, bất luận đối phương di chuyển về phía nào, cũng khó tránh đao phong sắc bén.

Một thanh trường kiếm đâm về phía eo Lâm Nhất, mặc kệ thân hình hắn nhảy lên hay cúi xuống, một kiếm này chắc chắn sẽ nhuốm máu.

Bốn người phối hợp ăn ý, ra tay tàn nhẫn, trên dưới trước sau trong nháy mắt đóng kín hết thảy đường lui của Lâm Nhất.

Bốn người tin chắc, cao thủ tuyệt đỉnh cũng tránh không khỏi một đòn liên thủ này.

Một bên Kim Khoa há hốc mồm, hắn kinh hãi bốn người võ công cao cường, cũng hơi có bất an muốn quay đầu đi chỗ khác. Vì sau một khắc, Lâm Nhất sẽ đầu một nơi thân một nẻo.

Bốn người đồng thời ra tay, cực kỳ nhanh chóng, mà rơi ở trong mắt Lâm Nhất, vẫn có phân chia tốc độ trước sau.

Đao phong của người bịt mặt miễn cưỡng chạm đến yết hầu hắn, Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngưng tụ thần thức như châm, mạnh mẽ đâm về phía đối phương.

Người bịt mặt dẫn đầu chỉ cảm thấy trong đầu 'oanh' một tiếng vang thật lớn, như bị cự lôi đánh trúng. ánh mắt tan rã, thân thể cứng đờ. Đao trong tay hắn bị Lâm Nhất tiện tay tiếp nhận, trở tay quất qua.

Nhiệt huyết phun trào...

Người bịt mặt cầm kiếm đâm về phía hông Lâm Nhất, bất ngờ không đề phòng, chỉ cảm giác mình bay lên cao cao... thân thể không đầu kia là quen thuộc như vậy. Chỉ là khi hắn hiểu được, bóng đêm mênh mông chớp mắt hàng lâm...

- A...

Kim Khoa sợ hãi quát to một tiếng, sợ đến mặt tái mét, hắn ném xuống đoản kiếm trong tay, xoay người muốn trốn.

Còn lại hai người bịt mặt mắt thấy đắc thủ, nhưng đối thủ gần trong gang tấc lóe lên không thấy bóng dáng. Trong lòng biết không ổn, chiêu số trên tay hai người thay đổi, một đoàn ánh đao giống như hoa tuyết bảo vệ quanh thân, vội lui về phía sau.

Lúc này hai người mới thấy đầu đồng bạn đã bay đến giữa không trung, còn lại nửa thân thể còn đứng thẳng, không ngừng phun máu. Mà thủ lĩnh thì giống như thất hồn lạc phách, đứng im không nhúc nhích.

Tình hình trong sân chuyển tiếp đột ngột, để hai người nhìn nhau kinh hãi, không rảnh suy nghĩ nhiều, dưới chân tụ lực, xoay người phân biệt nhảy lên thật cao, ý định bỏ chạy.

- Hừ! Còn muốn chạy? Đã muộn...

Một tiếng hừ lạnh như sấm nổ bên tai, làm người kinh hồn bạt vía.

Trong lòng hai người kinh hãi, không dám tiếp tục quay đầu lại, ném binh khí ra sau bỏ chạy.

Chỉ nguyện có thể ngăn cản đối thủ chốc lát, không! Một tức cũng được, chỉ cần có thể thoát được tính mạng là được!

Hai người kinh nghiệm già dặn, một đòn không trúng, bứt ra liền đi. Đây là phương pháp bảo mệnh duy nhất khi đối mặt cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ.

Thiếu niên vừa rồi khiến người ta cười nhạo kia, đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

Phía sau, chỉ có một Sát Thần đang chờ lấy tính mạng.

Bình Luận (0)
Comment