Vô Tiên

Chương 1238

Lâm Nhất lợi dụng ánh trăng, men theo lối vào một đường bay nhanh về phía tây.

Không thể cùng Lỗ Nha dây dưa, cũng không thể trong sơn cốc lưu luyến không đi, nhất định phải vào thời điểm bình minh rời khỏi Thiên Ma cốc. Chỗ giống như mộng cảnh đó, một cõi yên vui trong mộng tưởng chỉ là một trận ảo ảnh thôi.

Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất đã chạy ra khỏi cửa Thiên Ma cốc, không khỏi dừng lại xoay người nhìn lại.

Minh nguyệt trong trời đêm như hôm qua, sơn cốc là một mảnh sương mù bao phủ, đen tối mà sâu thẳm.

Lâm Nhất nhớ lại hai ngày trải qua, không khỏi thầm thở dài một tiếng. Yêu tộc, dị thú nhiệt huyết chém giết còn có từng khuôn mặt giản dị tươi cười đều rõ mồn một trước mắt. Ngay cả cảnh trong mơ của trận say rượu kia cũng rõ ràng như thế lại theo mặt trời mới mọc dâng lên lại vì bóng đêm vùi lấp.

Tận mắt nhìn thấy tự mình trải qua tất cả đều hư huyễn đều là giả dối sao? Cõi yên vui của thế gian này ở nơi đâu?

Lâm Nhất côi cút đứng lặng trong bóng đêm, trong lòng hắn dâng lên một trận mất mát không hiểu.

- Lâm tiểu tử, cái mà người nhìn thấy nghe thấy là ảo cảnh cũng không phải là không thể, mà hết thảy đó lại từng là sự tồn tại chân thật. . .

Có lẽ đã nhận ra sự khác biệt nơi tâm cảnh của Lâm Nhất, Lão Long lúc này mới lên tiếng nói:

- Ảo cảnh này là thiên địa sinh thành. . .

- Lão Long nói là. . .

Lâm Nhất trong lòng ngẩn ra, dường như tỉnh hồn lại, hắn trầm ngâm hỏi:

- . . . Hết thảy chỗ này theo mặt trời mọc, ánh trăng hiện lên là nguyên nhân có kiếp nạn giáng xuống sao? Nếu như vậy, tình cảnh trước đây làm sao tái hiện khiến người ta tham dự vào trong đó mà lại như đi vào cõi thần tiên tại ngoại hay không?

Hắn bỗng nhiên nhớ lại lời tiên tri của lão giả kia. Minh Nguyệt này xuất hiện sao lại muôn đời Thái Bình? Là bởi vì không có sự che chở của thánh hiền à. . .

Lão Long sau khi châm chước lời nói nửa ngày mới mơ hồ không rõ đáp:

- Điều ngươi đoán hơn phân nửa không phải là giả. Điều mà ngươi không hiểu, ta mặc dù hiểu được cũng không thể giải thích nghi hoặc. Có lẽ là cảnh do tâm sinh, nếu ngươi đi vào trong mộng của người khác cần gì phải làm thật chứ. . .

Có một số việc rõ ràng biết được tận cùng nhưng lại không có cách nào nói rõ, hoặc có thể đây cũng là sự bất đắc dĩ của Lão Long.

Lâm Nhất nghe vậy, hắn như có điều suy nghĩ

Cảnh trong mơ? Đúng rồi, hết thảy trong mộng là chân thật, như vậy nàng ta có thể đi vào trong mộng của ngươi, ngươi lại trong lúc vô tình đi vào trong mộng của người khác.

Một khắc đó, người của Thiên Ma Tộc chẳng lẽ không phải đang ở tại sườn núi mở tiệc vui vẻ sao? Khi tai nạn giáng xuống, tất cả hết thảy tốt đẹp đều biến mất, lại làm cho thiên địa này nhìn thấy chứng cứ. . .

- Đó nhất định là tình hình của thời cổ, thật là đáng tiếc. . .

Trong lòng đã có một phần hiểu rõ, Lâm Nhất khẽ thở dài:

- Ma đạo tức thiên đạo thì ra là thế a. Bước đầu tu luyện không ngờ lại bắt đầu từ yêu ma. . .

- Đại ý như thế, nhưng mà theo Lão Long xem ra đó cũng không phải tình hình của thời cổ. . .

Có người hừ hừ một tiếng muốn nói lại thôi.

Lâm Nhất không rõ ràng cho lắm hỏi:

- Giải thích thế nào?

Lão Long dường như hồi tưởng đã lâu, chậm rãi lên tiếng đáp:

- Thiên địa mới sinh là hư vô vô hình vô tướng vô âm vô dương, Không Linh cảnh cho đến Thái Sơ, Thái Thủy, Thái Tố và Hỗn Độn sơ phân xưng là Thái Cổ; thánh hiền xuất hiện vạn dân được giáo hóa, mấy chục vạn năm này được xưng là cổ; sau đó yêu, ma, tiên tự đi con đường của mình, như Thiên Ma, Thiên Yêu này cùng tồn tại hẳn là tình hình của thời xa xưa. . .

Trước đây Lâm Nhất đối với thuyết pháp cổ cũng không rõ ràng, khó có được Lão Long phân trần hắn bèn nói tiếng cám ơn, hỏi tiếp:

- Yêu tu, ma tu của thời xa xưa dĩ nhiên cường đại, như vậy vì cái gì sinh ra tiên đạo chứ?

- Lâm tiểu tử, ngươi thật đúng là cứ kéo dài lê thê, muốn mệt chết Lão Long. . .

Câu hỏi của Lâm Nhất dù sao thì cũng luôn có ám chỉ gì khác. Lão Long không có tính nhẫn nại.

Xa xa dưới ánh trăng, một thân ảnh lén lút đó là Lỗ Nha vĩnh viễn ở bên mình đồng dạng trở nên không bắt đầu nôn nóng. Lâm Nhất coi như không thấy lão ta, hắn chỉ nghe Lão Long nói:

- Ma lực và yêu tính chính là tính bẩm sinh của con người. Thành ma, thành yêu hay thành tiên tự xemn mà làm đi, hừ. . .

Khẩu khí của Lão Long mãnh liệt vẫn như cũ, trong lời nói lại không phải không có lý. Thành ma, thành yêu hay thành tiên cũng không phải tùy bản thân mình sao.

Trong thức hải, cái vị Lỗ Nha không muốn nói nhưng giống như cái đuôi kia lại lên tiếng thúc giục:

- Tiểu tử, thời gian không nhiều lắm. Nếu như trước bình minh không thể cách xa nơi này, dứt khoác khó thoát thân đấy.

- Lão nhi chớ làm bộ làm tịch nữa.

Bình Luận (0)
Comment