Vô Tiên

Chương 1253

Chỉ có điều trong nháy mắt, giống như thiên lôi nổ vang bên tai Lỗ Nha. Một tiếng "Ầm...", phi kiếm bắn nhanh mà quay về, không thể nào ngăn cản cuồng phong nổi giận tập kích đến.

Trong nơi này còn là một cây búa do pháp lực hóa hình, đây là vạn trượng núi cao sụp đổ, đủ để khiến thiên địa biến sắc! Đây là thiên uy hướng tới, không phải nhân lực có thể ngăn cản!

Trong kinh hãi, Lỗ Nha vội vàng tế ra ngọc tháp phòng thân, liền bị gió lốc cuồn cuộn như bài sơn đảo hải mà đi, cho đến khi bay ra ngoài xa vài chục trượng, bấy giờ mới té xuống đất vang lên một tiếng "bịch".

Trong thảm hại, Lỗ Nha không kịp suy nghĩ nhiều, trong lúc cấp bách bay lên trời. Sau khi gặp lại đối thủ vẫn chưa thừa cơ xuất thủ, mà đại phủ ấy đã biến mất không thấy. Lão ta bấy giờ chưa tỉnh hồn thở hổn hển phát ra câu chửi thề.

Cái này, cái này rốt cuộc là pháp thuật gì, sao lại lợi hại như thế? Tiểu tử kia chẳng lẽ có kỳ ngộ gì hay sao?

Bất quá, pháp thuật này dường như hư hữu kỳ hình, vẫn chưa thi triển ra uy lực chân chính! Nếu không, bản thân mình nhất định phải vì đó bị thương tích!

Lỗ Nha nghi ngờ không chừng, giữa không trung xa xa sửng sốt, không ngờ lại nhất thời không dám bước lên trước. Bị một tên tiểu bối đánh ngã trên mặt đất, quả thực mất mặt a ! Bất quá, vừa rồi thật đúng là một trận sợ bóng sợ gió. Còn thêm ai biết tiểu tử kia có giở trò lừa bịp gì hay không chứ!

Trong Lôi Hỏa trên sườn núi, chợt lóe ra thân ảnh của Lâm Nhất. Hắn khẽ nhếch mày, nhếch miệng lên, trong thần sắc đắc ý, giấu giếm kinh ngạc và bất đắc dĩ...

« Ký Hồn thuật » theo tu vi tăng lên, hư luyện phân thân càng thêm ngưng thật, đủ có thể lấy giả loạn chân. Vào lúc nguy cấp, dùng ra một chiêu người đần hiểu biết này, mặc dù giấu được đại tu sĩ của Nguyên Anh hậu kỳ, cũng không thành vấn đề.

Mà Lâm Nhất kinh ngạc chính là, dưới một cú đánh, có thể làm cho Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ lui bước, uy lực của thủ ấn vượt quá tưởng tượng. Thế nhưng khiến cho bất đắc dĩ là, sau khi rời khỏi Lôi Hỏa phong, không thể nào mượn nhờ linh lực và Kim Đan bên ngoài, tu vi của Long Đan không khỏi lực không đủ.

Một kích toàn lực vừa rồi, gần như tiêu hao toàn bộ tu vi của ma tu Trúc Cơ trong khí hải. Với thời gian này, ma tu nếu có thể Kết Đan, hoặc là Kết Anh, uy lực thi triển thủ ấn chẳng phải càng cường đại hơn sao?

Chỉ tiếc rằng, lấy tu vi của ma tu Trúc Cơ thi triển thủ ấn, tuy nói là bức lui Lỗ Nha, nhưng nhìn tình hình của lão ta cũng không lo ngại. Muốn dựa vào tu vi của bản thân đọ sức với một đối thủ như vậy, cần thời gian rất xa!

- Lão nhi! Ở nơi này đàng hoàng ngây ngô, quay về ta sẽ tới tìm ngươi phiền toái!

Trong lòng có tính toán, Lâm Nhất không đợi Lỗ Nha tỉnh hồn lại, xoay người xông vào trong Lôi Hỏa, chạy thẳng tới sơn động trên đỉnh núi. Còn Lỗ Nha kinh ngạc nhìn lên, hồ nghi không chừng. Trên ngọn núi Lôi Hỏa ấy, thực sự có phong quang rực rỡ khiến cho người ta vui vẻ mà quên trở về sao?

..

Trong sơn động, Lâm Nhất nhìn chằm chằm phù văn có hình dạng mặt trăng ấy, dần dần nhập định, hai tay nâng lên nhẹ nhàng...

Minh Nguyệt vạn dặm, vạn lại câu tĩnh! Dưới bóng đêm, trên hoang nguyên yên lặng đã lâu, đột nhiên toát ra vô số dị thú, đang phi nước đại, đang gào thét tức giận, liều giết!

Một con Giao Long giáng xuống từ từ không trung, một con Bạch Hổ lưng mọc hai cánh nhảy lên núi. Trong tiếng rồng ngâm hổ gầm, một đôi dị thú này kịch đấu lại với nhau!

Bầu trời thương ưng xoay quanh, trên đất bụi mù nổi lên bốn phía. Bên kia đàn sói đang vây công Thị Xỉ thú, bên này cự mãng thôn phệ ban hổ, máu tanh của kẻ mạnh ăn kẻ yếu tràn ngập dưới ánh trăng...

Không biết đi qua bao lâu, Giao Long bay lên không, Bạch Hổ ẩn vào núi rừng, vạn thú tản đi. Hoang nguyên lần nữa lâm vào trong yên lặng!

Trăng sáng như cũ, dưới màn đêm yên tĩnh, xuất hiện thêm mấy phần sinh cơ xao động đang chậm rãi uẩn động...

Lâm Nhất đắm chìm trong hoang nguyên bóng đêm này, theo vạn thú cùng nhau gầm thét, cảm thụ sự sôi trào của thú huyết đó, vào chớp mắt thể ngộ sinh tử, chứng kiến sự vĩnh hằng của Minh Nguyệt kia. Không biết từ khi nào, sau khi hắn ngộ ra được bảy mươi hai đạo thủ quyết, cuối cùng kết xuất phù ấn hình mặt trăng, đã là dùng đi thời gian mười năm.

Lúc này, giọt linh dịch màu đen trong cơ thể Lâm Nhất đã trong lúc vô tình hóa thành một Nguyên Đan mượt mà. Mười năm khổ tu khiến cho hắn đã có tu vi của ma tu Kim Đan sơ kỳ.

Ma tu tiến cảnh thần tốc như thế, có lẽ được lợi với Lôi Kiếp chi lực, nhưng vẫn làm người ta thêm mấy phần niềm vui ngoài ý muốn.

Diện bích tìm hiểu mười năm, lại kết một ấn, Lâm Nhất phấn chấn rất nhiều, tránh không được đi tìm Lỗ Nha thử một chút thân thủ.

Một đôi kẻ thù gặp mặt, có khách sáo cũng không giả dối, mà là trực tiếp động thủ. Lâm Nhất lại không nói hai lời, không kịp chờ đợi sử dụng thủ ấn mới ngộ ra được.

Lỗ Nha đúng là thật thà ngoan ngoãn chờ đợi, vẫn chưa rời đi. Khi nhìn thấy Lâm Nhất xuất hiện lần nữa, lão ta sớm có phòng bị, ai ngờ lưỡi búa to lớn mà không thấy kỳ dị kia, còn là một vầng Minh Nguyệt chói mắt đánh tới, theo sau chính là vạn thú gầm thét...

Lỗ Nha trong lúc luống cuống tay chân, hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp khó an, lão ta vội vàng tế ra ngọc tháp hộ thân, vẫn còn trong mơ hồ bị đánh ầm ra ngoài thật xa. Cũng may tu vi không tầm thường, lần nữa sợ bóng sợ gió một trận. Thế nhưng không đợi lão ta trả đòn, đối thủ bỏ lại một tiếng cười dài, xoay người mà đi.

Uy lực của thủ ấn kia khiến cho Lâm Nhất mừng rỡ không thôi. Mà tu vi ma tu của bản thân hãy còn thiếu hỏa hầu, trước mắt vẫn chưa phải là đối thủ của Lỗ Nha. Chỉ có điều, vào lúc đối mặt kẻ thù ấy, hắn giảm đi sự quẫn bách khắp nơi bị quản chế của lúc trước, cũng như trong lúc giằng co lẫn nhau xuất hiện thêm mấy phần cơ hội cứu vãn.

Giờ này, chiếu theo thủ ấn hình mặt trăng kia, Lâm Nhất đã có thể trèo tới chỗ cao hai ngàn trượng của ngọn núi. Tuy nói vẫn không thể tu luyện trong lôi kiếp, hắn lại tràn đầy mong đợi đối với cái phù văn cuối cùng kia!

Thủ ấn này đến từ ma tu, có thể coi là 'Ma ấn'. Năm năm kết ấn, là 'Nhân ma ấn ", mười năm kết ấn là 'Địa ma ấn' . Chỉ đợi tương lai tu thành cái thủ ấn thứ ba, liền gọi nó là 'Thiên Ma ấn' ...

Bình Luận (0)
Comment