Vô Tiên

Chương 1297

Nhìn chỗ bọt sóng tới dưới chân Thiên Chấn Tử, bỗng nhiên chuyển hướng về động phủ phía tay phải nơi tên kia bế quan bảy năm dài, trong lòng không khỏi ngẩn ra.

Đến lúc này, bỗng nhiên linh khí bốn phía không kềm chế được đứng lên, hóa thành một dòng nước soáy cấp tốc vọt tới.

Thiên Chấn Tử càng thêm hoảng sợ, thân hình vọt một cái liền chạy tới giữa không trung, vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn sang. Vui chính là tiểu tử kia cuối cùng cũng có động tĩnh, hoảng sợ là động tĩnh thật sự quá lớn?

- Hô...

Cuồng phong nổi giận.

- Ào ào.

Mưa rơi xối xả.

Trong khoảnh khắc, Ngao sơn bị trùm trong cuồng phong bạo vũ.

...

Lúc này, bên trong một động phủ trên Thần Ngao phong, Văn Huyền Tử đang nói chuyện với một người.

Đột nhiên phát hiện linh khí xung quanh hỗn loạn, kéo theo tiếng mưa gió truyền đến, Văn Huyền Tử hơi ngạc nhiên nói:

- Kim Đan thành Anh xuất hiện.

Đối phương cười ha hả:

- Đây là việc bình thường, sư đệ có gì mà lo lắng?

Văn Huyền Tử lắc đầu:

- Sư huynh chưa từng để ý Ngao hồ, huynh hãy nhìn xem người thành Anh đến từ nơi nào.

Lúc này, đối phương hiếu kỳ:

- Mặc dù không biết người nọ là ai, cũng tham dự vào tu sĩ luận đạo không thể nghi ngờ, có thể phen này thanh thế không nhỏ.

- Đúng là như vậy, bình thường thành Anh, trời sinh dị tượng bất thường có điều chỉ trong thời gian ngắn, sau đó sẽ có thiên kiếp phủ xuống, có đồng môn trưởng bối hộ pháp, độ kiếp ngược lại cũng không quá khó. Nhưng mưa gió này quá hung mãnh, nhiễu loạn toàn bộ linh khí Ngao sơn, chuyện này từ trước đến nay chưa từng thấy. Ngoài ra, một tiểu bối Kim Đan dám tham dự đại hội luận đạo cùng tu sĩ Nguyên Anh, lá gan này không nhỏ.

Lời Văn Huyền Tử nói vừa dứt, sư huynh lơ đễnh cười:

- Chắc là đệ tử đến từ môn phái nhỏ, không tìm được nơi bế quan, nên mới tùy tiện như vậy... À đúng rồi...

Ông ta thu hồi nụ cười, kinh ngạc:

- Cái này? Xem lại rồi nói.

...

Một trận bão tố diễn ra cho đến trưa ngày thứ hai thì lắng xuống. Bốn phía Ngao hồ đều yên tĩnh, những tu sĩ bị kinh động, không phải chạy đến trên mặt hồ, mà chạy đến ngọn núi đối diện, từng người nhìn bốn phía, kinh ngạc không ngớt.

Nhìn tình hình này không thể tiếp tục đấu pháp, chỉ đành tạm thời dừng lại.

Trước động phủ ở ngọn núi đối diện, thần sắc Thiên Chấn Tử không yên. Ông ngẩng đầu nhìn trời cao, một lúc lại nhìn chằm chằm cửa động phủ Lâm Nhất, trong người không yên. Tiểu tử này, ngươi thật biết hành hạ lão phu.

- Nhìn kìa, đó là kiếp vân!

Một tiếng thét lên kinh hãi, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.

Mưa đã tạnh nhưng mây không tan, càng lúc càng dữ dội. Những đám mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời, hội tụ cao vạn trượng trên Ngao hồ, chậm rãi hạ xuống. Sau một canh giờ, kiếp vân vừa dày vừa nặng tụ thành một đám mây lớn nhỏ vài trăm trượng, vẫn còn sôi trào không ngớt.

- Kiếp vân bình thường nhiều lắm cũng chỉ có hơn mười trượng, mà kiếp vân này sao lại khổng lồ như vậy.

- Trận thế thành Anh khá kinh người, nếu bên ngoài kết thành Nguyên Anh, tu vi tuyệt đối người thường không thể sánh được.

- Cửa ải tu sĩ Kim Đan trở thành Anh không khó, nhưng chân chính vượt qua thiên kiếp kết thành Nguyên Anh mười người chỉ có ba vượt qua, tình hình này thật không ổn.

- Đây là tiểu bối nhà nào thế? Dám trà trộn vào Thần Châu môn bế quan Kết Anh, thật sự dám cả gan làm loạn, hoang đường cực độ.

- Dám can đảm nhiễu loạn đại hội luận đạo, nếu cao nhân Thần Châu môn vì việc này mà quở trách, có thể sẽ gặp phiền toái.

Trên một ngọn núi Ngao hồ, càng lúc càng nhiều người nói chuyện không ngừng. Lúc này, không ai nguyện ý ngây người trong động phủ, sợ lôi kiếp hạ xuống khiến bản thân bị vạ lây.

Hơn nữa, tu sĩ Thần Châu môn không ngừng xuất hiện ở các ngõ ngách. Mà trên Thần Ngao phong lại lao xuống hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Những cao thủ này đi tới chỗ lôi kiếp muốn giáng xuống, tạo thành vòng tròn hơn phạm vi mười dặm, tận sức tạo nên cấm chế. Đây cũng không phải có hảo tâm vì người khác mà độ kiếp hộ pháp, bọn họ chỉ sợ thiên kiếp hủy đi Ngao hồ.

Mọi người có chút không rõ, Thiên Chấn Tử còn giả bộ hồ độ, ông ta tránh trong đám đông tỏ vẻ không hiểu gì, không dám lên tiếng. Tử Ngọc nhìn thấy thần thái khác thường, không nhịn được tò mò vẫn mang hai đệ tử đi tới.

- Là tiểu tử Kim Đan...?

Tử Ngọc nói một nửa, bỗng ngừng lại.

Thiên Chấn Tử lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy Tử Ngọc đi tới gần mới vê vê râu dài, ho khan một tiếng nói:

- Bình tĩnh đừng nóng, yên lặng theo dõi kỳ biến.

- Hừ, giấu đầu lòi đuôi.

Từ Ngọc thấp giọng trách mắng, Thiên Chấn Tử còn muốn bồi một khuôn mặt tươi cười, đối phương đã xoay người rời đi, chỉ có tên Viêm Hâm kia quay đầu cười lạnh nói:

- Ha ha, thực sự là tên tiểu tử kia? Chỉ mong hắn có thể Kết Anh, thời điểm bốc thăm đừng chạm mặt ta.

Mặt Thiên Chấn Tử tối sầm, liền muốn phát tác, lại nghe có người cả kinh hô lớn:

- Sao kiếp vân lại có dáng dấp này?

Ông ta vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, trợn to hai mắt.

Bình Luận (0)
Comment