Vô Tiên

Chương 1392

Trong không trung, giống như dâng lên một đoàn mây mù. Chỉ có điều một đoàn mây mù to chừng mấy chục trượng đó đều là kiếm quang biến thành, uy thế bức người. Bên trong kiếm trận là năm người Lâm Nhất, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc. Ở ngoài Kiếm trận là mười hai tu sĩ đằng đằng sát khí.

Lâm Nhất không chỉ thần sắc cổ quái, ngữ khí còn mang theo vẻ trào phúng, rõ ràng là đang coi khinh mọi người.

Lão giả cầm đầu sắc mặt đã đen như đít nồi. Hắn cố nén tức giận, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi đã chắp cánh cũng khó thoát! Ta sẽ cho ngươi được cho minh bạch!

Hắn vươn tay ra hiệu cho tả hữu, lại vênh váo hung hăng nói:

- Ba vị đó chính là đồng môn sư đệ của ta, những người còn lại là đạo hữu của các đại tiên môn Thư Châu...

Theo giới thiệu của lão giả nhìn lại, Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, trong mắt đã hiện lên hàn mang.

Đồng môn sư đệ của lão giả chính là ba trung niên nhân, có hai người là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, người còn lại là Nguyên Anh trung kỳ; tám người còn lại có một tráng hán là Nguyên Anh hậu kỳ, những người khác đều là Nguyên Anh trung kỳ.

Trong nhóm người này, chỉ độc có lão giả là có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, tất nhiên trở thành người ra lệnh.

- Về phần bản thân, chính là Cổ Tác của Đạo Tề môn.

Lão giả hơi khựng lại, hừ lạnh một tiếng với Lâm Nhất trong trận pháp, nói:

- Nếu ngươi tự chém đầu, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây! Còn nếu không nghe theo thì chính là kết cục hình hài câu diệt!

Lâm Nhất thần sắc không thay đổi, khóe miệng nhếch lên, cười nói:

- Ha ha! Có biết Lỗ Nha không?

Lão giả ngẩn ra, thuận miệng hỏi:

- Đó là đệ tử thân truyền của tổ sư ta, chính là chưởng môn đệ tử của Đạo Tề môn, ngươi có quen biết với hắn à?

Lỗ Nha trêu chọc Thiên Đạo môn, cũng bởi vậy tạo thành đại chiến giữa hai tiên môn, việc này không ai không biết, mà thật sự biết rõ nguyên do trong đó lại không có mấy người. Vì vậy Cổ Tác này mới hỏi như vậy.

- Đâu chỉ là quen biết...

Lâm Nhất cười ha ha nói:

- ...Ta và hắn có gần trăm năm giao tình đó!

Những người này làm sao vậy? Lúc trước tên gia hỏa tướng mạo xấu xa đó đi tới bắt chuyện như vậy, trong nháy mắt tiểu tử này lại khoác cờ hiệu có giao tình với chưởng môn đệ tử nhà mình, Cổ Tác thần sắc khinh thường, cũng không khỏi nảy sinh hoài nghi.

Văn Bạch Tử chính là tồn tại cao nhất của Đạo Tề môn, ngoài đệ tử thân truyền, đệ tử trong môn đều tôn xưng là tổ sư, mà Lỗ Nha thân là chưởng môn đệ tử, địa vị tôn sùng. Đám người này ngang hàng với hắn, mà thân phận của mỗi người lại cao thấp khác nhau.

- Lúc tiên cảnh mở ra, Lỗ Nha đại sư huynh đã vâng mệnh quay về sơn môn! Cho dù có giao tình với hắn thì sao, đây chính là tổ sư nhà ta muốn tính mệnh của ngươi.

Cổ Tác nhất thời không hiểu dụng ý của Lâm Nhất, vẫn nhẫn nại nói thêm mấy câu.

Lỗ Nha không ngờ đã quay về sơn môn rồi, là sợ gặp người của Thiên Đạo môn à? Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua bốn phía, lời nói biến thành lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:

- Nếu tổ sư nhà ngươi ở đây, chỉ sợ ta chạy trời không khỏi nắng! Nhưng các ngươi mà muốn giết ta, thì không dễ dàng như vậy đâu.

Cổ Tác lắc đầu không cho là đúng, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, kiếm trận này của ngươi thế công có thừa nhưng phòng thủ lại không đủ! Cho rằng có thể nhờ nó mà may mắn đào thoát à, ngươi cam chịu số phận đi. . .

Lời còn chưa dứt, thần sắc của hắn bỗng nhiên biến đổi, thân hình đột nhiên vội lui ra sau, không quên khu động phi kiếm chắn trước người. Vào đúng lúc này, trong một tiếng nổ bùm vang elen, hắn rên lên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài.

Dị biến nổi lên, mọi người ở đây ngây ngốc. Có điều chỉ trong chớp mắt, Lâm Nhất đã chạy ra khỏi kiếm trận, trên tay có thêm một cây thiết bổng, không nói hai lời đập xuống Cổ Tác.

Bất ngờ không kịp đề phòng, một đại cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn không ngờ bị một gậy đập bay! Không chỉ như vậy, người đó còn thừa cơ đuổi theo, đây là không giết Cổ Tác thì thề không bỏ qua.

Nhóm tu sĩ Thư Châu mặc kệ đám người Thiên Chấn Tử trong kiếm trận, đồng loạt ùa tới, pháp bảo với đủ loại kiểu dáng như phô thiên cái địa ập về phía Lâm Nhất.

Người Cổ Tác đang bay giữa không trung, mắt đầy vẻ kinh hãi. Uy của một gậy mà sao lợi hại thế! Mà tiểu tử đó sớm đã không còn vẻ ôn nhu hiền hoà mới rồi, chỉ có vẻ mặt đầy sát ý, giống như ác lang đánh tới. Hắn không kịp nghĩ nhiều, trên người hiện ra một bộ hộ giáp được gia trì pháp lực, vội vàng bóp nát mấy khối ngọc, chỉ muốn giữ mạng!

Bình Luận (0)
Comment