Vô Tiên

Chương 1422

Trong huyệt động bị phong bế dưới lòng đất này, Tử Ngọc chậm rãi kể lại. Mấy trăm năm qua lại, người tâm hải câu trầm, lại như sương như khói.

- .... Thiên Chấn Tử tránh né không nhắc tới nguyên do năm đó rời đi, ta mặc dù canh cánh trong lòng lại vẫn đáp ứng cùng tới tiên cảnh với hắn. Gần mặc thì đen, gần đèn thì sáng. Có thể là may mắn kết bạn được với người như Lâm đạo hữu, có thể thấy được bản tính hắn không tồi, việc năm đó chắc có nỗi khổ riêng.

Nói đến đây, Tử Ngọc cười với Lâm Nhất, sau đó lại nói với Liễu Hề Hồ:

- Một số chuyện cũ năm xưa mà thôi! Ngươi va Viêm Hâm biết được là tốt rồi, phải giúp vi sư ước thúc môn hạ đệ tử!

Đúng là khiến cho người ta khó có thể tin được! Sư phụ và Thiên Chấn Tử không chỉ là đồng môn, còn có tình duyên dang dở như vậy. Liễu Hề Hồ khẽ ừ một tiếng, trong lòng lại đầy cảm xúc, thổn thức thở dài.

Mấy trăm năm trôi qua, ân oán ngày xưa dây dưa không rõ, khi không quên được thì đành gác sang bên, để mặc năm tháng ăn mòn, lại theo thời gian mà lắng đọng, giống như lời sư phụ nói vậy.

Lâm Nhất đang lặng lẽ ngồi một mình, lại phát hiện trong câu chuyện của đôi thầy trò này có dính dáng tới mình. Hắn hơi ngẩng mặt, mỉm cười đáp lại, sau đó lại khẽ nhíu mày. Thấy thần sắc hắn khác thường, Tử Ngọc đang muốn hỏi thì một tiếng xé rách trầm thấp từ xa vang lên, từ chỗ sâu truyền đến, lại có tiếc nổ rắng rắc bên tai.

Dị biến nổi lên, hai thầy trò giật nảy ngồi dậy. Lúc này thần thức giống như bị ngăn cản, Tử Ngọc giơ tay lên tóm lấy khối huỳnh thạch, mượn ánh sáng của nó để soi xung quanh.

Trong sơn động nhỏ hẹp, đôi thầy trò lo sợ bất an. Lâm Nhất thu hồi Tử Kim Hồ Lô, lại vẫn ngồi yên bất động, chỉ giương mắt nhìn về phía vách đátrên đỉnh đầu, Huyễn Đồng hiện lên một tia xích mang.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ vang đột nhiên kịch liệt hơn, vách đá phía trên rắc một tiếng vỡ ra mấy lỗ thủng, loáng thoáng có thể thấy được ánh mặt trời. Sơn động cũng trở nên to ra, bốn phía theo đó xuất hiện từng khe hở to nhỏ khác nhau.

Khi thầy trò Tử Ngọc đang hoảng sợ thất thốt, Lâm Nhất lại đột nhiên đứng dậy, trên tay đã có thêm trường kiếm màu vàng. Mà khi hắn cách mặt đất ba thước thì thân hình hơi khựng lại. Hắn không do dự, nhấc chân dùng sức đá vào vách đá, mượn thế bắn lên trên, thuận tay chém ra một đạo kiếm quang.

Kiếm quang đánh tới, tiếng kêu thảm vang lên, hai mảng máu thịt rơi xuống.

Mũi chân Lâm Nhất lại đá vào vách đá, vẫn muốn mượn lực tiếp tục bay lên trên, lại bỗng nhiên vòng người quay lại. Phía dưới có một đoàn hỏa cầu đột nhiên cháy lên, tiếp theo liền có một cái túi Càn Khôn được ném tới, chính là Tử Ngọc xuất thủ tương trợ. Hắn thuận tay thu hồi lại, gấp giọng nói:

- Cướp đường mà chạy, nhanh lên.

Thầy trò Tử Ngọc giật mình, xoay người tìm một khe hở lớn nhất rồi lao về phía trước. Lâm Nhất cũng đi nhanh phía sau, huyệt động vừa rồi đột nhiên biến mất.

Tiếng vang ầm ầm ở khắp nơi, khiến người ta kinh hồn táng đảm. Khe hở nứt ra xung quanh bỗn nhiêng xuống rồi lại lập tức mất đi, khiến người khó phân biệt tung tích, không rõ tình huống.

Trong cơn vội vã, ba người lách trái lách phải, khó khăn lắm mới đi được hơn mười trượng, lại đâm vào trong một huyệt động giống như giếng trời. mà hai bóng người từ trên không hạ xuống đang ngơ ngẩn thì Lâm Nhất đã chẳng nói chẳng rằng xông lên.

Đối phương kinh hãi! Ở dưới lòng đất sao lại có người đánh lén? Trong lúc ứng chiến vội vàng, một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bị chém vỡ linh khí hộ thể, trong nháy mắt bị một long ảnh quấn chặt, sau đó thì một kiếm đâm thủng ngực, lại nháy mắt bị một đoàn xích diễm nuốt trọn.

Tên còn lại kinh hãi, Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ thừa cơ xuất thủ. Mà huyệt động này lại rung chuyển như long trời lỡ đất, tình hình vô cùng nguy cấp. Chỉ sợ hai chậm trễ một chút là hai bên sẽ đều gặp nạ.

Sau khi giết của một người, Lâm Nhất không mảy may do dự. Hắn hai tay cầm kiếm, ra sức chém xuống đối thủ đang gần trong gang tấc.

Người vô ý ngã vào huyệt động này tuy là ứng biến vội vàng, nhưng vẫn ngoan cố chống lại. Hắn có thể chu toàn nhất thời với thầy trò Tử Ngọc, nhưng sao có thể cản được sự dũng mãnh của Lâm Nhất.

Ánh sáng chói mắt, kiếm quang sắc bén lóe lên.

Bùm một tiếng, pháp bảo hộ thân của người này vỡ nát, bị Tử Ngọc thừa cơ một kiếm dâm xuyên ngực, lập tức đi đời nhà ma.

Thân hình Lâm Nhất không ngừng, lao thẳng về phía lỗ thủng, không quên quát lên:

- Đi theo ta.

Sau một thoáng, tiếng ầm ầm im bặt. Huyệt động không thấy đâu, tình hình trên sườn núi vẫn như cũ, chỉ có một nhóm tu sĩ đang kinh ngạc không thôi ngơ ngác nhìn nhau.

Đạo hữu đi trước một bước gặp nạn, đám người Cổ Tác ở đằng sau cũng không dám tùy tiện cất bước. Hắn mặt mày lo lắng, vẻ mặt âm trầm, tay vuốt râu không nói gì.

Sau khi thoát khỏi cấm pháp thật thật giả giả một cách nhọc nhằng, một nhóm hai mươi bảy người ra khỏi hẻm núi đuổi tới tận đây. Không thấy bóng dáng tiểu tử đó đâu, chân khó tránh khỏi chạy vội vàng, lại thêm triền núi bằng phẳng, phía trước nhìn một cái không xót gì, đám người không nghĩ nhiều lên lên núi.

Ai ngờ chưa đến nơi thì thiên tai ập xuống!

Hai mươi bảy vị cao thủ trong nháy mắt chết mất ba, những người còn lại lòng đầy sợ hãi!

Hạng Nguyên nghĩ nghĩ rồi nói với đám người Cổ Tác:

- Lâm Nhất hướng đi không rõ, chẳng lẽ cũng gặp phải kiếp nạn này?

Hắn nhìn về phía đường về, phẫn nộ nói:

- Nếu thật sự là vậy thì tiện nghi cho hắn quá! Cứ tiếp tục đi tới cũng vô dụng, hay là chúng ta quay lại đi.

Tư Khánh thấy sư huynh Cổ Tác đăm chiêu không nói gì, ánh mắt sắc bén xẹt qua triền núi, tựa cười mà như không phải cười nói:

- Hạng đạo hữu nói vậy là sao? Chúng ta vì bị cấm pháp ngăn cản cho nên trên đường trì hoãn chừng hai canh giờ. Mà Lâm Nhất lại không thấy bóng dáng, nói không chừng đã trốn đi chỗ khác rồi.

Nghĩ lại tình hình vừa rồi, Hạng Nguyên lắc đầu nói:

- Nơi này hung hiểm vô cùng. Năm người bọn chúng sao có thể dễ dàng tiến về phía trước.

Ánh mắt Tư Khánh chiếu xuống dưới chân mọi người, nói tiếp:

- Thái Mạnh sơn được gọi là nơi sụt lún, đổ sập, nguy hiểm không lường trước được, nhưng không phải là không có phương pháp vượt qua! Sư huynh....

Hắn quanh sang Cổ Tác, đối phương gật đầu nói:

- Ngươi và ta có cùng chung ý kiến!

Bình Luận (0)
Comment