Vô Tiên

Chương 1452

Dưới ánh mặt trời ảm đạm, nước sông màu đen cuồn cuồn, chảy ngàn vạn dặm.

Giống như một chiếc lá rụng bị cuốn vào trong nước lũ, bè gỗ tùy sóng nhấp nhô, thế đi rất gấp.

Càng tiến về phía trước dòng nước càng hung mãnh, bè gỗ chở hai người chốc chốc lại bị hất lên, chốc chốc lại phá sóng mà đi.

Một đầu sóng hung hăng đập tới, trên bè gỗ đột nhiên có hào quang lóe lên. Bọt sóng văng khắp nơi, Hoa Trần Tử trong vòng bảo hộ linh khí sợ tới mức nhắm mắt lại, rồi lặng lẽ ngoái đầu nhìn trộm. Nàng ta bình yên vô sự, lão nhân kia lại bất động như cây tùng, chỉ có râu tóc tung bay, thần thái uy nghiêm.

Bỗng nhiên phát hiện điều khác thường, Hoa Trần Tử vội vàng quay đầu lại nhìn, lập tức cả kinh há to miệng. Ngoài dòng nước chừng trăm trượng, nước đen đột nhiên bắn lên rồi nổ tung, trong đó chính là hiện ra một khối đá cao hai trượng, vừa hay chắn trước bè gỗ. Lần này mà đụng vào, bè gỗ kiểu gì cũng nát tan.

Khi Hoa Trần Tử đang hoang mang, bóng người bên cạnh khẽ động, trong chớp mắt liền đứng vững ở ngay trước bè gỗ! Ồ, Cao nhân muốn xuất thủ, chắc có thể chuyển nguy thành an! Nàng ta vừa định lên tiếng thì lại không nhịn được dùng tay áo che miệng, thầm nghĩ lão nhân này tính tình không xấu, nhưng lại nóng nảy, còn nói nữa, hắn không chừng sẽ đá mình một cước bay xuống sông, thôi cứ cẩn thận làm đầu.

Nước sông chảy xiết, dưới nước cũng có đá ngầm và vòng xoáy, khiến cho Lâm Nhất không dám lơ là. Hắn sớm đã nhìn thấy nguy tình phía trước, cũng một mực cố ý né tránh. Chỉ trách dòng nước quá xiết, bất kể là có vung gậy gỗ làm bè thế nào thì vẫn khó có thể điều khiển được thế đi của bè gỗ. Tảng đá to màu đen đó cao chừng hai trượng, rộng hơn ba trượng, ở trong dòng nước xiết đột ngột dựng lên. Giống như một con cự thú chiếm cứ trong nước đen này, chỉ chờ cắn nuốt tất cả.

Trong nháy mắt, bè gỗ đã lao thẳng tới tảng đá. Lâm Nhất vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ hơi nhướn mày, hai mắt lóe sáng.

Vị tiền bối này sao có thể bình tĩnh như vậy? Mau xuất thủ đi chứ! Hoa Trần Tử chẳng buồn nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy, cả kinh trợn trừng hai mắt.

Sóng nước mãnh liệt, bọt sóng tung tóe, tiếng gió gào thét, bè gỗ và tảng đá lớn trong nháy mắt đã va vào nhau.

Hoa Trần Tử trong lòng trầm xuống, thầm hô một tiếng, nguy rồi, tiền bối này chỉ có vẻ ngoài! Nàng ta chưa kịp hét lên sợ hãi thì liền nghe thấy ầm một tiếng, bè gỗ bay đi, đập vào đầu sóng nhanh mạnh. Nữ tử này khó có thể kiềm chế, đột nhiên ngã về phía trước, mắt thấy sắp va vào tảng đá đi thì chợt thấy cả người căng ra, không ngờ lại bay lên không.

Trong sự kinh ngạc, Hoa Trần Tử lúc này mới phát giác mình được người ta xách đi, đang từ trong không trung chậm rãi hạ xuống.

- Đứng cho vững!

Một tiếng quát vang lên, Hoa Trần Tử lảo đảo, hai chân đã đứng xuống tảng đá đó. Mà bè gỗ vừa rồi sớm đã không thấy bóng dáng, trước mắt chỉ có một mảng nước đen mờ mịt, cũng có bọt sóng bắn tới, lại bị vòng bảo hộ linh khí cản lại. Ngoài ra, bên cạnh nàng ta vẫn là vị lão giả đó, đang chắp tay sau lưng ngắm nhìn xa xa.

Tảng đá rộng hơn ba trượng, dưới sự trùng kích của nước sông mãnh liệt vẫn có chỗ rộng vài thước để đứng, nhưng rất trơn trượt. Bất đắc dĩ, Hoa Trần Tử đành phải đứng sát vào Lâm Nhất, sợ bị sóng cuốn đi.

Tâm thần hơi bình tĩnh lại, Hoa Trần Tử lúc này mới nhìn vòng bảo hộ linh khí chắn ở bốn phía, không khỏi thầm kêu may mắn. Mình khó có thể vận chuyển linh khí hộ thể, nếu bị nước sông thấm vào người, đối với một nữ tử mà nói thì không khỏi khiến cho người ta thẹn thùng. Mà lão nhân này không chỉ xuất thủ cứu giúp, còn lo nghĩ chu toàn, thật sự có mấy phần phong phạm trưởng giả. Có điều, đây chính là một vị tiền bối Hóa Thần mà, không ngờ không đối phó được một tảng đá.

- Trần Tử còn chờ tiền bối đại hiển thần uy! Ai ngờ, lão nhân gia ngài làm việc đúng là không theo lẽ thường. Thà giữ một khối đá, để mặc bè ly mộc trôi theo sông, chỉ cầu khoái ý bơi trên mặt nước. Hắc hắc! Nịnh hót một câu nghĩ một đằng nói một nẻo, Hoa Trần Tử tự cảm thấy ý mỉm mai đậm quá, lại chột dạ cười hắc hắc. Bốn phía cuồng lưu mãnh liệt, thanh thế dọa người, nàng ta thầm thè lưỡi, liếc trộm sắc mặt người bên cạnh.

Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, có chút đăm chiêu. Bờ bên kia còn cách ba năm chục trượng, chỉ sợ phải phí một phen tay chân. Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hoa Trần Tử, hắn cúi đầu nhìn. Nữ tử đó cao không quá vai hắn, đang ngửa mặt lên, mắt sáng rực, sợ hãi nói:

- Không được đá ta.

Yêu tinh cũng sợ ác nhân! Lâm Nhất thầm tự đắc, lại lão khí hoành thu nói:

- Hừ! Lão phu vừa rồi không nên cứu ngươi! Dùng thân vượt nước chẳng phải là khoái hoạt hơn à!

Một cước đó vẫn chưa đá tới, dũng khí của Hoa Trần Tử tăng lên nhiều. Nàng ta đảo mắt, nghiêm trang nói:

- Lão nhân gia ngài là cao nhân tiền bối, phù nguy cứu khốn chính là điều nên làm.

Lời còn chưa dứt, nàng ta lại giở thói cũ, cười hì hì nói:

- Nơi này không nên ở lâu, hay là mau lên bờ đi. Không biết tiền bối khi nào thì đại triển thần thông, Trần Tử rất chờ mong.

Bình Luận (0)
Comment