Vô Tiên

Chương 1482

Năm ngày sau, Lâm Nhất vượt qua qua đầm lầy Đại Dã. Đến sau khi chờ đi xuyên qua đầm lầy Lăng Du, hắn đã kết thúc tiên cảnh Ngũ Cửu chi địa, cuối cùng đến Hậu Thổ cảnh trong Hậu Thổ Tháp Sơn.

Cho tới hôm nay, Lâm Nhất đã di chuyển tám tháng trong tiên cảnh. Trong đó không ngừng tao ngộ, trải qua sinh tử hung hiểm mấy lần, lại mất đi Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc, ngẫm lại mà kinh khiếp. Thứ hắn gặp, hắn biết, quen với người, từng thứ đi qua sát vai. Đường đi, chính là phải đi như vậy, và cũng càng đi càng xa.

Vừa xông vào đầm lầy Lăng Du, Lâm Nhất không dừng lại mà tiếp tục đi tới trước. Chỗ này đều là thiên quang bao phủ bầu trời, tình hình phía dưới tất có sự khác biệt. Hắn lăng không phi hành trăm trượng, đưa mắt quan sát bốn phía.

Đầm lầy Đại Dã thưa thớt, đa số là bụi cỏ bao phủ, mặc dù không thiếu sinh cơ nhưng hơi có vẻ bừa bộn. Ngoài bụi cỏ ra thì đầm lầy Lăng Du còn có nước biếc lăn tăn, cây cỏ xanh tươi nhấp nhô, điểm xuyết là hình bóng của chim muông quý hiếm thỉnh thoảng lấp lóe, còn có linh khí hòa hợp bay lên, khí khí tượng trông thật giống như tiên cảnh a.

Nhìn tình hình này, Lâm Nhất lần lượt phi hành trong đầm lầy. Hắn thả thần thức ra, nhưng thấy có kỳ hoa dị thảo hoặc là linh dược gì thì lại thuận lợi chọn lấy một.

Cứ thế đã qua ba ngày, thế đi của Lâm Nhất hơi chậm, vừa lưu ý động tĩnh ở phía trước, vừa bận bịu trên tay không nghỉ. Hơn mười đạo ngân quang nhỏ bé yếu ớt bay vào trong bụi cỏ, trong chớp mắt từng đạo cuốn lên một cây linh dược bay trở về, được hắn thu vào trong hộp ngọc.

Sau một lát, Lâm Nhất không thể không ngừng thân hình lại. Bên ngoài hơn mười dặm đã loạn tùng phèo. Hơn hai mươi người đang vây quanh bảy tám người cuồng ẩu không ngừng. Ngoài ra còn có chừng mười người đứng xem ở một bên. Phía dưới người này là một vùng hỗn độn không thể tả, trong vùng lầy còn có một con dị thú đã chết, còn có tu sĩ cụt tay cụt chân, tình cảnh rất là đẫm máu.

Mặc dù cách nhau khá xa, Lâm Nhất vẫn nhận ra tình hình đại khái. Trong những người vây xem có tu sĩ Hạ Châu, Nhung Châu, Ung Châu và Dương Châu, đám lấy nhiều khi ít kia chính là đệ tử của Thiên Đạo môn, bị bao vây là Công Lương môn đến từ Đạo Tề môn.

Nguyên nhân gây nên trận chém giết này rất đơn giản, chính là mọi người hợp lực diệt sát một con dị thú, sau đó các nhà đều muốn lấy làm của riêng. Ai ngờ hơn hai mươi người Thiên Đạo môn đi ngang chỗ này, bắt đầu chỉ trích đệ tử Đạo Tề môn và Công Lương môn mưu đồ bất chính. Hai bên lập tức xảy ra tranh chấp, theo sau chính là một cuộc loạn chiến.

Người đứng xem đều nhận ra sự kỳ quặc, nhưng đệ tử hai nhà Đạo Tề môn và Công Lương môn lúc này hiểu được thì đã chậm, không ngờ liên tiếp mấy người bị giết. Không cần nói nhiều, đây là Thiên Đạo môn đang mượn cơ hội trả thù, chỉ vì mối thù cũ tiên môn năm đó.

Trong đó đệ tử đệ tử Chân Vũ môn vốn định xuất thủ giúp đỡ, nhưng bị người báo cho oan có đầu nợ có chủ chớ rước họa vào thân, vì thế đành đứng ngoài quan sát. Những đệ tử tiên môn khác lại không nguyện nhiều chuyện, mừng rỡ ở một bên xem náo nhiệt.

Không bao lâu sau công phu đó, một cuộc điên cuồng chém giết đã phân ra thắng thua. Ba người Đạo Tề môn và Công Lương môn trốn thoát, nhưng để lại 7, 8 cái thi thể. Mấy đệ tử Chân Vũ môn cũng sợ phiền phức, nhân cơ hội cũng đi xa. Còn Thiên Đạo môn chỉ bị thương hai người, coi như là hoàn toàn thắng lợi.

Trông thấy từ rất xa, Lâm Nhất thán phục sự hung hãn của Thiên Đạo môn. Nếu nói đệ tử Chân Vũ môn cường hãn hiếu chiến nổi danh trên đời, thì so với đệ tử Thiên Đạo môn còn thiếu đi một phần sát khí không sợ chết và huyết tính.

Phía trước chiến sự đã xong, Lâm Nhất vô tình trì hoãn. Đợi đi tới gần, hắn mới biết lai lịch của đầu dị thú đã chết kia. Đây chính là lăng tê, sống trong đầm lầy nhưng thân có giáp dày, phòng thủ tốt nhưng công kích kém cỏi, …

Đệ tử Thiên Đạo môn toan tính không phải là đầu lăng tê kia, đợi thanh trừ di hài kẻ thù sau đó lần lượt rời đi. Tu sĩ mấy nhà trước đó phóng tâm tới cùng chung thu thập, tính toán chia lợi ích trên người dị thú như thế nào, không ai để ý tới Lâm Nhất đang trên đường thuận tiện qua đây.

Một nhóm người hừng hừng sát khí không tán gấp rút chạy phía trước, Lâm Nhất thấy tùy tiện vượt qua không ổn, buộc lòng phải dừng lại một lát. Không tới hai canh giờ, vẫn có người hăng hái đối với người theo đuôi hắn.

Người chiết thân quay trở về chính là lão giả gầy yếu kia, xấu xí, thần tình bỉ ổi. Phía trước có hai vị lão giả khác đang đi chậm, có ý ngắm nhìn.

Trong khi Lâm Nhất đang ngạc nhiên trong giây lát, thì người đó liền tiến lên đón, chắp tay cười khẽ, nói nhỏ:

- Ha ha! Vị đạo hữu này khí độ xuất trần mà nho nhã bất phàm.

Không rõ ý của hắn, Lâm Nhất thuận theo chắp tay một cái, muốn đi vòng sang bên kia tiếp tục chạy tới. nhưng người đó uốn éo thân thể, chặn đường tới của hắn, bộ dáng như vậy nói:

- Vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?

Một vị lão giả, không nói đến thần tình bỉ ổi mà ngay cả eo ếch cũng linh hoạt như vậy. Trong lòng Lâm Nhất vừa động, ánh mắt lóe lên một cái. Hắn hờ hững nhếch miệng lên, đáp:

- Ta chính là…

- Ta chính là Vạn Lâm Thiên Đạo môn đây. Ha ha

Lão giả tự xưng là Vạn Lâm tự đắc nhoẻn miệng cười.

Bị đối phương giành lên tiếng trước, Lâm Nhất bất động thần sắc, nói:

- Một kẻ tán tu Hạ Châu. Lâm Giang Phàm. Không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?

Đã biết Lâm Giang Tiên vi huynh Thanh U cốc, hắn không ngại mượn tên riêng của hắn để dùng một chút, nhưng lại cải biến đi một chữ. Ngươi là Tiên, ta là Phàm.

- Ai nha! Trong tục danh của ta và ngươi đều có một chữ Lâm, có thể gặp gỡ nhau thực duyên không cạn.....

Bình Luận (0)
Comment