Vô Tiên

Chương 1488

. .

Đến như mưa rào, đi như từ phong, hai vị Hóa thần cao nhân đấu sức liền dừng tay rồi. Hết thảy thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng hợp tình hợp lí. Hoặc có thể yên bình này ngắn ngủi, chỉ là một biểu hiện giả dối.

Xa gần đều không còn bóng người, Lâm Nhất lấm lét nhìn trái nhìn phải, bấy giờ mới yên lặng bay tới một chỗ hẻo lánh ngồi xuống. Hắn khẽ nhắm hai mắt lại, tâm niệm ngầm động, thần thức lặng lẽ bay xa.

Tu sĩ đến từ Cửu Châu đều rời đi xa, từng người canh chừng một nơi nghỉ ngơi. Các nhà cách nhau mấy trăm dặm, không phiền hà lẫn nhau, nhưng có thể thấy rõ nhất cử nhất động của đối phương.

Thỉnh thoảng có một hai người tán tu hiện thân, một thân một mình ngây ngô tựa như Lâm Nhất vậy, mặc dù cô đơn nhưng thanh tĩnh. Phía sau hắn chính là một vách đá cao không thấy đỉnh, hai bên lần lượt là nơi tu sĩ Hạ Châu và Dương Châu tụ tập, phía trước cách xa trăm dặm là thiên tế cương phong mờ ảo khó lường.

Hơi nước trắng mịt mờ dưới sắc trời, một tầng khói xanh lượn lờ từ trên trời xuống, phảng phất lưu vân bay xuống, lại như thiên thủy đổi chiều, tiếp đó kết thành một đạo toàn phong không thôi, bao phủ một vùng mười vạn dặm. Mà trong đó mơ hồ tản ra thiên uy vô thượng làm người ta thấy mà khiếp sợ.

Thiên tế cương phong, một đạo thiên địa bình chướng đã từng bị vây bên trong Huyền Thiên tháp mấy chục năm, Lâm Nhất lĩnh hội thâm hậu đối với thiên tế cương phong.

Năm đó thiên tế cương phong bên ngoài Huyền Thiên tháp chỉ hơn mười trượng, mà như là lạch trời khiến cho người ta khó có thể xuyên qua. Còn cương phong Hậu Thổ cảnh này lại sâu đến gần dặm, hơn nữa uy thế càng thêm cường đại, chỉ sợ hung hiểm càng sâu.

Tuy nhiên theo tiên cảnh dư đồ thuật, cương phong mỗi nửa tháng sẽ yếu bớt ba ngày. Tu sĩ Cửu Châu đều canh giữ ở đây, xem ra chính là do duyên cớ này. Ngoài ra, chưa chắc không có ý chờ đợi triệu tập đồng môn.

Liên tiếp trong nhiều ngày, tu sĩ tràn vào Hậu Thổ cảnh càng nhiều hơn. Theo từng bóng người bay qua, từng cơn sóng thần thức liên tiếp quét sang bên cạnh. Lâm Nhất không hề hay biết gì, quả nhiên chính là một tán tu nhát gan sợ phiền phức.

Cứ như vậy đã qua đi nửa tháng, tu sĩ từ Ngũ cửu chi địa chạy tới dần dần thưa thớt. Mà đệ tử hai nhà Đạo Tề môn và Chân Vũ môn vẫn trung thành với cương vị của mình, tiếp tục canh chừng cửa ngõ ở các nơi, đồng thời vẫn không quên lưu ý bốn phía chung quanh, phòng ngừa có người đục nước béo cò.

Lâm Nhất thời ơ đối với động tĩnh chung quanh, nhưng lại âm thầm đối để ý manh mối hỗn loạn của Cửu Châu tiên môn. Chín đại tiên môn Cửu Châu minh nhìn bề ngoài tưởng như hoà hợp êm thấm, nhưng sự thực là cuồn cuộn sóng ngầm.

Công Lương Tán bị vạch trần nội tình, sau đó sớm triệt hồi đệ tử canh giữ ở cửa ngõ. Không nhất thiết phải che giấu, không cần thiết phải làm điều thừa. Hắn tuy xấu hổ và giận dữ, nhưng không thể làm gì được. Sự việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, nếu nhà mình không chọc nổi Tùng Vân Tán Nhân cùng Văn Bạch Tử cùng tiến cùng lui chính là xu thế tất yếu.

Công Dương Lễ bề ngoài thô lỗ nhưng là một người cẩn thận. Hắn tuy bày ra thế liên thủ cùng Công Lương môn và Đạo Tề môn, thế nhưng cuối cùng thì thế nào, cũng không được biết rồi.

Ba nhà tiên môn này kết minh chính là duyên cớ Văn Bạch Tử. Hắn dùng Tùng Vân Tán Nhân đi đối phó với Thiên Đạo môn, chưa chắc là không có dụng ý khác. Mà đối chọi gay gắt lẫn nhau, Tùng Vân Tán Nhân cũng kéo hai nhà tới trợ thủ. Trong lúc hai kẻ thù ma quyền sát chưởng thì Trọng Tôn Đạt Thiên Hành môn kia cũng không chịu cô đơn, Văn Huyền Tử Thần Châu môn làm sao rỗi rãnh cho được.

Trong chín đại tiên môn, duy chỉ có Bách Lý Xuyên Bách An môn là không quan tâm tới. Vốn đó là một người cổ hủ thủ cựu, trước mắt xem ra chưa chắc thế sự kỳ cục như thế, không người chưa chắc là tài trí bình thường.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, hai đạo thần thức lướt qua bên cạnh, Lâm Nhất hơi giương quang mang. Đó là Ninh Viễn Thần Châu môn và một vị lão giả đồng môn, dường như đang tìm kiếm cái gì đấy. Không phát hiện ra được gì, hai người kia kết bạn ly khai.

Lâm Nhất vừa động trong lòng, vội nhìn chung quanh.

Lúc này đệ tử Đạo Tề môn và Chân Vũ môn đã khí thủ nơi cửa ngõ, mà tu sĩ các đại tiên môn đều động thân bay tới một chỗ.

- Ha ha vị đạo hữu này, thiên tế cương phong đã yếu thế, chờ đến khi nào.

Có người tới gần rồi lên tiếng chào hỏi, sau đó tự ý đi xa. Đó là một vị tán tu hảo tâm, trong giọng nói có ý phấn chấn.

Lâm Nhất chuyển hướng về phía trước, tình hình thiên tế cương phong vẫn như trước, chỉ có một chỗ bên ngoài mấy ngàn dặm là hơi chút dị thường. Hắn thoáng chần chừ một lúc rồi bay lên trời. Trên đường gặp được một nhóm Bách An môn, ngoại trừ Bách Lý Xuyên là người dẫn đầu ra, ba người nữ tử kia thật là chọc mắt người a. Hắn lảng tránh đi rất xa, một mình bay về phía trước.

Chưa tới nửa giờ, Lâm Nhất thả chậm thế đi, lưu ý quan sát bốn phía.

Ngoài thiên tế cương phong hơn mười dặm, tu sĩ các đại tiên môn lần lượt chạy tới. Chín vị tiền bối Hóa thần ở đằng trước, phía sau lưng là đệ tử của các nhà, nhân số nhiều quả không đồng nhất, cách nhau mấy trăm trượng tự thành trận thế. Mà mấy vị tán tu không dám tới gần, chỉ có thể canh giữ ở xa xa ngóng cổ chờ mong.

Thấy tình hình này, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Tây trên minh hải vào lúc, tu sĩ Cửu Châu chừng mấy ngàn, mà xuyên qua Ngũ Cửu chi địa phải đến đây không quá nửa, chỉ có hơn 200 vị. Trong đó có hết 50, 60 người là của Thần Châu môn ở Hạ Châu. Thiên Đạo môn của Thư Châu kế đó, những kẻ còn lại khoảng hai, ba chục người.

Bình Luận (0)
Comment