Vô Tiên

Chương 162

Như lần đầu gặp gỡ Mộc Thanh Nhi, thần sắc của Lâm Nhất bình tĩnh, quay đầu lại mang yên ngựa tới, thu thập ngựa xong, lạnh nhạt nói:

- Mộc cô nương, mời...

Mộc Thanh Nhi cũng tựa như không nhận ra Lâm Nhất, cũng không tiếp tục để ý hắn, trái lại cùng Hứa Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp nói:

- Vị muội tử này cũng đến hậu sơn, tỉ muội chúng ta kết bạn đồng hành được không?

Hứa Nguyệt liếc qua Lâm Nhất, nhẹ giọng đáp:

- Cực kỳ vinh hạnh!

Mộc Thanh Nhi vui vẻ nói:

- Một đêm đột nhiên tuyết trắng trời, khiến người ta không nhịn được, ta liền dậy thật sớm, nhưng tìm không được người đi cùng, có muội tử làm bạn, Thanh nhi cũng cực kỳ vinh hạnh!

Nói xong nàng kéo Hứa Nguyệt lên ngựa, chạy về phía sau núi.

Đứng tại chỗ hồi lâu, Lâm Nhất mới bất đắc dĩ lên ngựa, cũng không giục, mặc cho ngựa từng bước tiến lên.

Trên đường đi về phía sau núi, giai nhân đã không còn hình bóng, chỉ còn lại hai hàng vó ngựa.

Lâm Nhất cỡi ngựa, lúc đến Ngọa Long Cốc đã qua gần nửa canh giờ. Năm sáu dặm sơn đạo, mặc dù tuyết đọng khó đi, nhưng từng bước từng bước đi cũng tới, chớ nói chi là cỡi ngựa. Hắn chầm chậm đi hồi lâu, cũng kéo không được bao lâu.

Cũng mặc kệ hai người Hứa Nguyệt chạy đi đâu, tìm một chỗ cao, dùng cành cây thanh lý ra một khoảng trống, để con ngựa tùy ý gặm cỏ, lúc này Lâm Nhất mới ngồi ở trên một tảng đá, xem xét cảnh tuyết trước mắt.

Ngọa Long Cốc đã bao phủ trong làn áo bạc, quỳnh cành ngọc diệp, phấn trang ngọc thế, hạo nhiên một màu. Ngọn núi xa gần tựa như dung nhập thiên khung, bạc trắng mênh mông, cực kỳ đồ sộ.

Lúc này, mặt trời mới mọc bay lên, trước mắt một mảnh hào quang lấp loé. Cửu Long Thác treo cao, càng diệu xuất đạo đạo thất thải hà quang, khiến người ta hoa mắt.

Lâm Nhất âm thầm than thở, chỉ có thiên công kỳ diệu, mới có thể họa ra mỹ cảnh như vậy.

Hai con ngựa chạy vội đến, Lâm Nhất giương mắt nhìn, chỉ cảm thấy móng ngựa vung lên phi tuyết, như tuyết mãng ở phía sau, trông rất đẹp mắt!

Con ngựa đảo mắt đến trước mặt, phụt ra sương trắng, run run bờm ngựa, lại hí lên vài tiếng vui vẻ.

- Lâm sư huynh...

Hứa Nguyệt ở trên ngựa gọi một tiếng, lúc này Lâm Nhất mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai người.

Mộc Thanh Nhi mặc áo lục, áo khoác màu xanh thêu hoa, chân mang giày da hươu, bên hông đeo đoản kiếm, anh tư hiên ngang. Thấy Lâm Nhất ngẩng đầu, nàng vội quay mặt, chỉ là trên gương mặt trong trắng lộ hồng, lộ ra sung sướng khi vừa mới phóng ngựa chạy băng băng!

Quần áo của Hứa Nguyệt kém Mộc Thanh Nhi rất xa, nhưng mặt mày thanh tú, có phong vận khác.

- Cảnh tuyết rất đẹp, Hứa sư muội cứ chơi vui vẻ đi!

Lâm Nhất đứng lên nói.

Hứa Nguyệt cũng mừng rỡ, nhảy xuống ngựa nói:

- Ngọa Long Cốc trong ngày tuyết, phong cảnh càng hơn ngày xưa, đa tạ Lâm sư huynh theo tiểu muội đến đây!

Lâm Nhất vội xua tay.

- Ta cũng chỉ là đến chăn ngựa, tiện đường mà thôi!

Mộc Thanh Nhi cong miệng nhỏ, nhưng ánh mắt lưu luyến ở phía xa.

- Tuyết lớn như vậy còn có thể chăn ngựa, ngược lại cũng hiếm có!

Lâm Nhất khẽ cau mày, nhưng không nói gì, ánh mắt Hứa Nguyệt đánh giá hai người, thần sắc cũng lúng túng lên.

- Dưới tuyết đọng có rễ cỏ, nấm hương… so với cỏ khô trong chuồng thì ngon hơn rất nhiều, khí trời như thế này chăn ngựa cũng không có gì!

Lâm Nhất bỗng nhiên nhìn Hứa Nguyệt cười nói:

- Chỉ là phải phí chút công phu, quét tuyết đọng là được.

Nói xong hắn đưa ngón tay chỉ về phía bãi cỏ không có tuyết đọng ở dưới chân.

- Hừ! Ngựa ăn cỏ lạnh sẽ nhiễm bệnh. Xem ra nuôi ngựa cũng không phải là người nào cũng có thể làm được.

Mộc Thanh Nhi như trước ngóng nhìn quần phong, như lầm bầm lầu bầu.

Hứa Nguyệt cũng thấy rõ, Mộc Thanh Nhi nói chuyện mang theo trào phúng, chuyên nhằm vào Lâm Nhất. Bất quá hai người này nói sự tình nuôi ngựa, mình cũng không hiểu, không biết làm sao chen mồm? Đôi mắt đẹp mang theo nghi vấn nhìn về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất có chút bất đắc dĩ, mở hai tay ra nói:

- Trong sách nói ngày tuyết không thể mang ngựa đói và ngựa mang thai ra ngoài ăn cỏ!

Ý tứ là, trong đàn ngựa này không có ngựa cái mang thai và ngựa đói, là có người uốn cong thành thẳng.

Mộc Thanh Nhi không thể kiềm được, nhảy xuống ngựa, quay về phía Lâm Nhất la lên:

- Ngươi nguỵ biện...

Lâm Nhất nháy mắt, nhìn Mộc Thanh Nhi nói:

- Ngựa đói bụng uống nước lạnh, rất dễ bị bệnh, ngựa cái có mang gặm cỏ đông lạnh mang sương, sẽ dịch thương thai khí. Ta nói không sai chứ? Mà ta mang ra, ngươi cưỡi đi ra, tất cả đều là ngựa khoẻ. Những con ngựa này, một đêm ăn đầy cỏ khô, tới Ngọa Long Cốc uống chút nước ấm ở Phi Long đàm, gặm chút cây cỏ nấm hương, có gì không thể? Nếu ngựa bởi vậy sinh bệnh, ta sẽ chịu trách nhiệm!

Sau khi đi tới Xa Mã đại viện, Lâm Nhất xem qua một ít thư tịch có quan hệ tới nuôi ngựa. Đối với cách nuôi ngựa, hắn vẫn có thể nói ra một chút. Tuy trong ngôn từ có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng xem như đường hoàng, để người không cách nào phản bác.

- Ngươi…

Mộc Thanh Nhi chỉ Lâm Nhất, khẽ nói một tiếng.

- Hừ!

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn núi, hờ hững với Mộc Thanh Nhi.

Hứa Nguyệt vội vàng tiến lên kéo Mộc Thanh Nhi, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Mộc tỷ tỷ hà tất chấp nhặt với hắn. Ngươi xem trên Phi Long đàm kia, sương mù mịt mờ, thật xinh đẹp!

Nói xong dẫn Mộc Thanh Nhi đi qua một bên.

Mộc Thanh Nhi cũng không phải lần đầu kiến thức tính khí của Lâm Nhất, trong lòng tức giận, nhưng chỉ hừ một tiếng, quay đầu cùng Hứa Nguyệt đi ngắm cảnh.

Một lúc lâu sau, Mộc Thanh Nhi phát ra một tiếng gọi to duyên dáng:

- Muội tử, ngươi mau nhìn...

Bình Luận (0)
Comment