Vô Tiên

Chương 247

Người này chính là Diêu Tử tính khí táo bạo, hắn rút ra trường kiếm, ruổi ngựa lao thẳng đến một con chó sói.

Đàn sói này tổng cộng năm con, thấy có người cưỡi ngựa vọt tới, liền thay đổi dáng dấp cẩn thận, nhanh chóng làm thành nửa cung tròn, nhe răng, bộc lộ bộ mặt hung ác.

Con chó sói dẫn đầu kia thoáng lùi về sau, sau đó đột nhiên nhảy một cái đánh tới.

Khóe môi Diêu Tử nhếch lên cười gằn, trên tay hắn lóe lên ngân quang, huyết vụ tuôn trào... đầu chó sói bay ở giữa không trung, thân thể tầng tầng ngã trên mặt đất.

Còn lại bốn con chó sói nhảy lên né tránh, nhất thời không dám tiến về phía trước, nhưng cúi thân thể, nhìn Diêu Tử ở trên ngựa không ngừng rít gào. Răng nhọn trắng toát, mang theo nước dãi. Tình đồng loại trong đàn chó sói rất nhạt, làm người sợ hãi.

Nhưng Diêu Tử đắc ý dừng ngựa, thân thể cúi xuống, đưa tay xách đuôi thi thể chó sói, giơ lên thật cao. Hắn nhìn về phía vài con chó sói còn đang nhe răng nhếch miệng mắng:

- Một đám súc sinh, tới một con gia gia giết một con, mau cút...

Lại giống như khiêu khích vung xác chó sói trong tay, tung một mảnh mưa máu đỏ tươi, làm vài con chó sói cả kinh cụp đuôi bỏ chạy.

- Diêu sư huynh uy vũ...

Mấy tên đệ tử lớn tiếng khen hay, làm Diêu Tử càng đắc ý, hắn cười ha ha, quay đầu ngựa lại, giơ xác chó sói chạy trở về.

...

Ô Đoán một mình đi ở phía trước, ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày. Thiên tượng dị thường, địa phương nguyên lai muốn đi cắm trại không thể dùng, phải lần nữa tìm một nơi khác.

Nếu làm người hướng đạo, cũng không thể phụ lòng gia gia phó thác, cũng phải để nhóm người này bội phục Ô Đoán là hảo hán tử mới được.

Chỉ là trong phạm vi mấy chục dặm, lại không có nơi tốt khác có thể đi.

Ô Đoán còn đang suy tư, nhận ra động tĩnh phía sau, hắn quay đầu lại nhìn, sắc mặt đại biến, vội vàng hô to:

- Không được! Ném xuống, nhanh ném xuống!

Nhìn dáng vẻ Ô Đoán sợ hãi, mọi người không rõ vì sao. Diêu Tử trợn mắt, không để ý nói:

- Ta còn muốn lột da ăn thịt đây! Vứt cái gì chứ!

Ô Đoán thấy Diêu Tử không để ý tới hắn, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, hắn đánh ngựa chạy đến trước mặt Mạnh Sơn, thất kinh nói:

- Bọn ngươi đắc tội Lang Thần! Là sẽ gặp báo ứng !

Mạnh trưởng lão đang ruổi ngựa chạy chầm chậm, nghe vậy sắc mặt hắn lạnh lẽo, lắc đầu nói:

- Chúng ta không tin Lang Thần gì, cũng không thể để những súc sinh kia cứ như vậy đi theo chứ?

Ô Đoán thở dài, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời nặng nề, bất đắc dĩ nói:

- Vào thảo nguyên, thì phải kính quy củ của thảo nguyên. Bây giờ bọn ngươi giết chó sói, còn vẫy máu chó sói khắp nơi. Mặc dù bọn ngươi không tôn tập tục của thảo nguyên ta, cũng có thể không tin Lang Thần, nhưng bọn ngươi thật sự không sợ trêu chọc đến bầy sói sao? Biết bầy sói trên thảo nguyên đáng sợ bao nhiêu không? Năm ba con chó sói, có thể dễ dàng giết chết, nhưng nếu như ba mươi, năm mươi con? Ba trăm, năm trăm con thì sao? Nếu tin Ô Đoán ta, thì mau chóng ném xác chó sói xuống, lại cầu trời cao phù hộ. Có khi chúng ta có thể miễn đi một hồi tai hoạ, chỉ là...

Lời còn chưa dứt, Ô Đoán nghển cổ viễn vọng. Xa xa, có tiếng kêu ô ô truyền đến...

- Chỉ là, đã chậm...

Ô Đoán quay đầu lại, trong thần sắc lộ ra mấy phần tuyệt vọng, hắn thở dài, sờ loan đao bên hông, tay nắm chuôi đao, có chút run rẩy.

Sau đó trên mặt Ô Đoán mang theo vẻ giận dữ, ánh mắt bốc hỏa, oán hận trừng Diêu Tử.

Tiếng kêu ô ô liên tiếp, lúc đứt lúc nối, rất xa, lại phảng phất như rất gần. Đó là tiếng tru của chó sói, không biết có bao nhiêu chó sói gầm rú.

Tuy không thèm để ý Ô Đoán nói tới Lang Thần, nhưng nhận thức của Mạnh Sơn đối với thảo nguyên vẫn rất nông cạn. Hắn đánh giá sắc mặt lo lắng của Ô Đoán, không khỏi suy nghĩ lên.

Tiếng sói tru càng lúc càng gần, tưởng tượng đến bầy sói kết bè kết lũ lao đến, sắc mặt Mạnh Sơn khẽ biến, hắn trầm giọng quát:

- Diêu Tử, nghe Ô Đoán, nahnh ném xác chó sói!

Diêu Tử không dám cãi mệnh, chúng đệ tử cũng thu hồi vui cười, từng người theo tiếng viễn vọng...

Tiếng kêu thê lương kia làm người lo sợ bất an!

- Ô Đoán, là môn hạ đệ tử của ta không biết quy củ trên thảo nguyên, vừa rồi có chỗ đắc tội! Ngươi xem, trước mắt như thế nào cho phải?

Mạnh Sơn tỉnh ngộ lại, mang theo vài phần áy náy nói.

Thần sắc Ô Đoán hơi trì hoãn, hai hàng lông mày của hắn trói chặt, do dự chốc lát, cắn răng một cái, hai mắt trợn tròn, trầm giọng quát lên:

- Đây là biện pháp duy nhất, đi theo ta...

Ô Đoán thúc ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, vọt ra ngoài.

- Mau mau đuổi theo...

Mạnh trưởng lão vung cánh tay lên, người Thiên Long phái khẩn trương, đi theo phía sau Ô Đoán, mau chóng đuổi theo.

Hai chiếc xe ngựa rơi ở phía sau, cũng may còn có vài tên đệ tử Hổ Giao Đường đoạn hậu, để trong lòng người an tâm một chút.

Lâm Nhất run dây cương, con ngựa nhanh chóng lao đi, xả đến xe ngựa lắc lư. Chân Nguyên Tử cùng hai đồ đệ ở trên xe ngồi rất chắc chắn, không cần lo lắng sẽ ngã xuống. Phía trước xe ngựa của Kim Khoa chạy cũng không chậm, bất kể là ai, đều không muốn hãm sâu trong bầy sói.

Mọi người một đường chạy gấp hơn nửa canh giờ, đến một gò cao mới ngừng lại.

Gò cao dựa lưng một dòng suối nhỏ, suối nước không rộng, sâu cạn cũng không rõ. Nếu bầy sói vây tới, ít nhất có suối nước ở phía sau cách trở, không đến nỗi bốn phía thụ địch. Địa thế trước mắt để đáy lòng của mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment