Vô Tiên

Chương 255

Tâm tư của Nguyên Thanh và Nguyên Phong vẫn đặt ở trên người hai tỷ muội Mộc Thanh Nhi, thấy trả lời rất ít, lúc này mới nhớ tới Lâm Nhất. Hai huynh đệ thấy trước xe ngựa xác chó sói chất đống như núi, từng người sợ hết hồn.

- Lâm huynh đệ, những chó sói này đều là ngươi giết?

Nguyên Thanh kinh hô một tiếng.

Trong thần thức của Lâm Nhất, trước sau đang chăm chú nhìn con Lang Vương màu trắng bạc kia, nghe Nguyên Thanh hỏi, hắn nhìn lại khẽ cười nói:

- Là hai vị huynh trưởng chém giết, nhưng nếu như tính cho Lâm Nhất ta, cũng có thể a!

- Đúng vậy! Nguyên Phong ta cũng giết không ít, ngươi xem, trên người ta còn dính đầy máu chó sói!

Nguyên Phong chỉ vào vết máu trên người, nhìn sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi khoe khoang nói.

- Khà khà, Lâm huynh đệ, ngươi ta là hảo huynh đệ, tuy hai mà một a!

Sắc mặt Nguyên Thanh ửng đỏ, cũng may có ánh trăng che giấu.

Trong lòng hai huynh đệ Nguyên Thanh hiểu rõ, tuy tự cao võ công bất phàm, cũng không để Lâm Nhất vào trong mắt. Nhưng sư phụ và phu xe này dáng dấp thân mật, để hai người cũng không dám làm càn với hắn.

Trong đêm mưa, hai huynh đệ chỉ lo ở trên xe ngựa hô to gọi nhỏ, không có chém giết được mấy con chó sói, bất quá ở trước mặt tỷ muội Mộc Thanh Nhi, mặt mũi của cao đồ Bạch Vân Quan vẫn phải cần. Hiếm thấy Lâm Nhất thức thời như vậy, làm hảo cảm của bọn hắn tăng gấp bội.

- Ô...

Âm thanh gào thét đến từ con Lang Vương kia, dưới đêm trăng, bầy sói vì thế mà rối loạn tưng bừng.

Trong thần thức của Lâm Nhất, trong bầy sói phân ra hơn ngàn con chó sói, quay đầu chạy vào nơi sâu xa của thảo nguyên, mà Lang Vương thì chưa rời đi.

Vi bầy sói ở trước mặt mọi người vẫn lít nha lít nhít, đếm không xuể, chỉ là Lâm Nhất thấy rõ, chó sói còn lại đã không tới hai ngàn con. Vừa nãy những chó sói kia chạy đi đâu?

Lâm Nhất nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chú phương xa. Cuối bóng đêm, mơ hồ có tiếng sói tru truyền đến, chẳng lẽ còn có người bị bầy sói vây khốn? Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Nhưng đến tột cùng như thế nào, tất cả còn chưa biết.

Bầy sói ngừng nghỉ nửa canh giờ, lại dần dần xông tới, lần này đã không còn thăm dò giống như trước, hơn năm trăm con chó sói như sóng lớn đập tới.

Dưới ánh trăng, bầy sói như đàn cá qua sông, tru lên muốn nuốt hết mọi người.

Bầy sói lớn tiếng doạ người, đã làm cho những đệ tử khác sắc mặt trắng bệch, trường kiếm trong tay cũng run rẩy lên.

Đột nhiên.

Ầm, ầm, ầm...

Trong tiếng nổ vang liên tiếp, ánh lửa lóe lên, máu thịt tung toé, chó sói liền bị nổ một mảnh.

Chó sói bị hỏa quang và tiếng nổ vang sợ đến tán loạn, thế công hơi ngưng lại. Chính là vài tên đệ tử trú đóng ở trên gò cao, tung Phích Lịch Đạn trong tay.

- Được! Nổ chết chúng cho ta!

Mạnh trưởng lão vung nắm đấm la lớn. Uy lực của Phích Lịch Đạn làm hắn mừng rỡ, sớm biết như vậy, dùng vật ấy liền có thể uy hiếp bầy sói, cũng không cần các đệ tử liều mạng.

Chỉ là trong mưa to, những Phích Lịch Đạn này có thể dùng hay không, thì đúng là không ai biết được.

...

Xa xa Lang Vương cũng bị nổ vang bất thình lình làm kinh động, nó run cơ thể rủ nước mưa trên người, da lông màu trắng bạc mỹ lệ mà chói mắt.

Lang Vương uy phong lẫm lẫm, ở trên gò đất đi mấy vòng, sau đó lại ngồi xuống, nó nổi giận rồi.

- Ô... ô...

Tiếng gào thét vang lên.

Bầy sói rối ren thoáng chốc yên tĩnh lại. Chỉ chốc lát sau, bầy sói không còn chen chúc tiến lên, mà hai ba con một nhóm, như tên rời cung lao về phía người Thiên Long phái.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy từng thân ảnh nhanh chóng tán loạn...

- Con sói bạc kia là Lang Vương, chư vị cẩn thận!

Thị lực của Ô Đoán rất tốt, hắn nhìn thấy con Bạch Lang ở trên gò đất cách nơi này ba mươi trượng, không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi.

- Phích Lịch Đạn!

Mạnh trưởng lão hét lớn một tiếng. Các đệ tử vội bóp nát viên cầu chá xác, dùng sức ném.

Phích Lịch Đạn lại nổ vang, lần này lại không ngăn cản được bầy chó sói.

Khi Phích Lịch Đạn rơi xuống đất nổ vang, chó sói phía trước đã thoát ra thật xa, chỉ có chó sói ở phía sau vừa vặn trải qua, mới bị nổ thành mảnh vỡ.

Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, chỉ có vài con chó sói ngã xuống trong vũng máu.

Chó sói tránh thoát Phích Lịch Đạn, chớp mắt liền cùng mọi người triền đấu...

Tiếng giết lại lên, ánh kiếm bay tán loạn, máu tươi tung toé.

Bình Luận (0)
Comment