Vô Tiên

Chương 297

- Đa tạ chân nhân!

Hoằng An đứng lên vội vàng nói tiếng cám ơn với bóng lưng của lão giả kia, lúc này mới lau nước mắt trên mặt, về ngoài là vẻ mặt thảm thiết, sau đó lại trở nên u oán.

...

Ở phía đông nam kinh thành trong một ngõ hẻm tĩnh lặng, trong một tòa viện nhỏ tầm thường, trước hiên nhà đầy nước mưa.

Dưới phòng khách, Mạnh Sơn khom người với một lão giả râu bạc trắng, thi lễ nói:

- Bình Vương điện hạ muốn theo chúng ta đi xa là ý chỉ của đương kim Hoàng thượng, đệ tử không dám đùn đỡ, vì vậy nên cố tình đến đây bẩm báo, mong Tu sư thúc định đoạt!

Lão giả đang ngồi khẽ vuốt cằm nói:

- Thiên Long phái ở trong mắt hoàng gia chẳng qua là một đám lỗ mãng trong giang hồ mà thôi. Nếu thiên mệnh khó trái, lại việc đã đến nước này, coi như là đoạn thiện duyên đi! Dù sao cũng có chút ích lợi với chúng ta, ngươi cứ bằng lòng là được.

- Vâng!

Mạnh Sơn cung kính lên tiếng trả lời.

Lão giả ngước mắt nhìn tiểu viện u tĩnh, hỏi:

- Tất cả đã sắp xếp xong chưa? Đừng nên để lúc khẩn yếu lại xảy ra sơ xuất.

Nói rồi ông ta thở dài, lẩm bẩm:

- Bộ xương già này của ta đã bán cho Thiên Long phái rồi, còn không biết có thể mang đám hậu bối các người trở về được hay không.

- Sư thúc yên tâm, tất cả tự có đệ tử sắp xếp. Còn nữa, sư thúc là người thần tiên, bọn tiểu bối chuyến này còn phải dựa vào lão nhân gia ngài đó.

Mạnh Sơn cúi đầu đáp, đã không còn thần thái hào sảng bá đạo ngày xưa, chỉ còn lại sự thận trọng, câu nệ.

Lão giả cười khẽ một tiếng, nói:

- Được rồi, tiền đồ chưa biết, lão phu vì đám hậu nhân các ngươi đương nhiên phải tận lực. Các người một đường tới đây coi như cũng thuận lợi.

Mạnh Sơn liền tóm tắt những việc gặp phải trên đường lại, cùng với mỗi khi bị làm khó dễ rồi khó khăn lắm mới qua được, vì thế nên mới chưa từng phát tín hiệu cảnh báo.

Có nên nói chuyện bị kẹt trong bầy sói lúc bộ lạc thảo nguyên phân tranh hay không, trong lòng Mạnh Sơn không khỏi khẽ động, thân ảnh của người trẻ tuổi kia lại lần nữa hiện lên trước mắt.

- Mạnh Sơn, ngươi làm sao vậy?

Lão giả trầm giọng hỏi.

Mạnh Sơn đang rơi vào trầm tư vội vàng phục hồi tinh thần lại. Gã không dám giấu giếm, báo cáo từng chuyện nghi ngờ trong lòng ra.

Lão giả nghe vậy, lông mi dài mở ra, tinh quang lóe lên trong con ngươi. Tay ông ta vuốt râu dài trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói:

- Một tên đệ tử chăn ngựa, trẻ tuổi như vậy mà lại có khí lực to lớn không thua gì Mạnh Sơn ngươi. Đối mặt với thời khắc nguy nan, bình tĩnh cuối cùng khiến người ta không dễ dàng phát giác ra, hóa giải nguy cơ trong vô hình! Xem ra người này không có ác ý với Thiên Long phái! Nhưng là do Mạnh Sơn ngươi gây nên, tạm chấp nhận đi!

- Sư thúc dạy phải!

Trong lòng Mạnh Sơn khó hiểu, vẫn đàng hoàng cúi đầu xuống.

Sắc mặt của lão giả bỗng nhiên trầm xuống, lắc đầu cười tự giễu, nói:

- Tiểu bối trẻ tuổi như vậy, làm thế nào là người nọ được? Có thể là lão phu đã quá lo lắng!

Mạnh Sơn trù trừ trong lòng, vẫn nói:

- Đệ tử hoài nghi người này tới mang ý bất thiện, cũng lấy chuyện nhận đồ đệ để thăm dò. Quả nhiên, người này bất vi sở động. vì vậy, đệ tử cho rằng...

- Mạnh Sơn ngươi mặc dù suy nghĩ cao chút nhưng cũng mất đi sự công bằng rồi. Người này không kém, nếu có thể ma luyện mấy năm, có thể làm được việc lớn. Ngươi được trưởng bối trong môn giao cho gánh vác trọng trách chuyến này, phải đề phòng cẩn thận, chớ làm lạnh lòng người! Nếu gặp phải người có bụng dạ khó lường, có lão phu ở đó đoán chừng cũng không sao!

Lão giả mở miệng cắt ngang lời của Mạnh Sơn, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với mưa xuân đầy sân, tay ông ta vuốt râu dài nói:

- Gần xuôi dòng rồi, đại hải ở trước mặt, ngươi và ta gánh nặng đường xa đây!

Bình Luận (0)
Comment