Vô Tiên

Chương 299

Hai mắt thư sinh đỏ ngầu, thế như lạc hồn, loạng choạng đứng dậy, đi mạnh hai bước, phù phù một tiếng, cắm đầu nhảy vào dòng sông.

Hành động của thư sinh làm mọi người vây xem nhìn nhau, cho dù hai hán tử trên thuyền hoa cũng biến sắc nhưng lại giả bộ không phát hiện ra, chạy trở lại thuyền hoa, rụt đầu không ra nữa.

Trong chớp mắt thư sinh kia nhảy vào nước, cánh tay còn phí công giãy dụa một cái, lập tức trên mặt nước chỉ còn một nhúm tóc đen lượn lờ, chậm rãi trầm xuống.

Thấy thế, trong lòng Lâm Nhất cũng vô cùng kinh ngạc, không nói tới việc tại sao thư sinh này tìm chết, nhiều người như vậy lại chỉ lo vây xem, không một ai xuất thủ cứu giúp? Dù cho phu xe phía sau cũng đứng ngây ngốc ở trước xe, không nói nữa.

Những người này mắt mở trừng trừng nhìn thư sinh này chết đi sao?

Trong lòng Lâm Nhất tức giận vì nhân tình bạc bẽo, không chần chừ nữa, cây dù trong tay thuận thế ném xuống đất, dưới chân hơi điểm, người đã tới bên sông. Hắn tiện tay nhặt một cái sào tre lên, đánh vào trong nước.

Sào tre thật dài nhẹ xoay tròn trong nước, bỗng nhiên nổi trên mặt nước.

Ở đầu kia của sào tre đã khơi được một người, cánh tay Lâm Nhất nhẹ nhấc, thư sinh mang theo bọt bước cả người bay lên bờ. Hắn thuận tay ném sào tre đi, thân hình tới trước mặt thư sinh, tự tay vươn ra tiếp được rồi nhẹ để xuống đất.

- Hay!

Một đợt tiếng khen ầm ầm bắt đầu vang lên. Lâm Nhất cứu người tay chân cực nhanh, hành động liền mạch lưu loát. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, người rơi xuống nước liền đã ở trên bờ, bỗng nhiên cảm thấy được mở rộng tầm mắt, nhịn không được mà hô hay liên tiếp.

Lâm Nhất căn bản không rảnh để ý tới những người này, nhìn thấy thư sinh sắc mặt xanh trắng hai mắt nhắm nghiền, khí tức vẫn còn. Hắn không chút hoang mang duỗi tay nắm chặt uyển mạch bên ngoài, tay kia khẽ vuốt bên ngoài lưng.

Thư sinh đang trầm mê không tỉnh chợt bật ngồi dậy, chợt nôn mửa liên tục. Ói xong mấy ngụm nước sông lớn, sắc mặt của gã cũng tốt lên nhiều, một phát nắm chặt tay của Lâm Nhất không buông, hai mắt si mê:

- Như Yên, ta đã đến Minh phủ rồi sao? Ta tới bồi nàng!

Lâm Nhất trở tay vặn một cái, nhất thời khống chế thư sinh lại, hắn thấp giọng quát lạnh:

- Tỉnh lại cho ta!

- Ai u!

Sau khi cánh tay bị đau, lúc này thư sinh mới thấy rõ trước mặt là một người trẻ tuổi, sau khi giao ánh mắt, gã chỉ cảm thấy trong đầu đau nhức, sau đó cặp mắt thanh tỉnh.

Nhìn thấy tay chân bị khống chế khó có thể nhúc nhích, nước mắt của thư sinh lại chảy ra.

- Aiz! Tiểu huynh đệ tội gì phải cứu ta? Đã không còn Như Yên, Hàm Sinh ta không còn muốn sống nữa! Ngươi cứu ta trong chốc lát, liệu có thể cứu ta một đời không?

Lâm Nhất buông thư sinh ra lui ra phía sau một bước, lạnh lùng nói:

- Xem ra ngươi cũng không hồ đồ. Nếu ngươi và Như Yên cô nương là chân tình thực lòng với nhau, lưỡng tình tương duyệt, hôm nay ngươi chết, nàng há lại không thương tâm cho được? Nếu không như vậy, ngươi chết là vì sao chứ?

- Ta nhất kiến trung tình với Như Yên, tình này có nhật nguyệt chứng giám có thể sánh bằng kim kiên, tuyệt không giả dối. Bất đắc dĩ tú bà thuyền hoa bạc bẽo thiếu tình cảm, nhìn thấy ta thiếu tiền bạc liền không cho phép ta gặp Như Yên. Ta muốn quay lại nhà báo cho nhị lão biết để trở lại cưới Như Yên làm vợ. Nhưng nhiều ngày chưa từng được gặp mặt, ta không yên lòng, tú bà lại không đồng ý cho ta lên thuyền. Nếu Như Yên có bệnh, lòng ta khó an được, chỉ đành xông tới càn rỡ như vậy. Nếu không được nhìn thấy Như Yên, làm sao ta có thể an tâm rời đi chứ!

Thư sinh nói một hơi, phủ phục quỳ xuống đất cuống quít dập đầu nói:

- Tiểu huynh đệ cứu ta, có ân tái tạo với ta. Mong rằng thấy tình cảnh khổ cực của Hàm Sinh ta mà giúp ta! Nếu cuộc đời này không chuộc thân và cưới được Như Yên, Hàm Sinh ta có chết cũng không cam lòng.

Lâm Nhất nhìn thấy tâm trí của thư sinh đã tỉnh thì định rời đi, lại thấy đối phương nhận định mình như vậy thì không khỏi cười gượng trong lòng, cũng không để ý đến gã nữa, đi nhặt cây dù lên, bước chân đi.

Ai ngờ Lâm Nhất chưa đi được hai bước lại bị thư sinh giữ chặt hai chân, trên mặt là kinh hỉ nói:

- Huynh đệ ngươi nghe xem, ngươi nghe tiêu âm này xem, đây là Như Yên tấu cho ta...!

Một khúc uyển chuyển dài, như khóc như kể, nhàn nhạt lượn lờ, tiêu âm truyền tới từ mặt sông. Trong tiêu âm lại dường như có sự ai oán vô hạn lượn lờ, vừa tựa như một cơn mưa sa gió rét, thổi vào lòng người khiến người ta nghe mà không nhịn được buồn lo vô cớ.

Giờ khắc này, tâm tư của Lâm Nhất cũng hoảng hốt, mưa lất phất mưa bụi, dường như là tiên nhân mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của sư phụ. Nhà lá của mình vẫn còn chứ? Cỏ trước phần mộ đã mọc tươi tốt rồi sao?

Tiêu âm hơi ngừng, như một tiếng thở dài, trong nháy mắt thức tỉnh, Lâm Nhất lắc đầu, thầm nghĩ là vì sao.

Lâm Nhất vốn không hiểu âm luật, tiêu âm này tại sao lại tác động tới tâm thần của mình chứ! Là hồng trần còn níu kéo không ngừng ràng buộc hay là sâu trong lòng còn có tình cảm không rõ đang nảy mầm? Bây giờ trong lúc hắn lơ đãng, bên dòng sông xa lạ này, ở trong mưa phùn mù mịt này lại bị tiêu âm không hiểu từ đâu tới làm động tâm.

Bình Luận (0)
Comment