Vô Tiên

Chương 301

- Thì ra thực sự là Lâm... Lâm huynh đệ! Thứ cho trí nhớ của vi huynh hơi kém, còn tưởng là nhận lầm người! Hắc hắc, không biết Lâm... Lâm huynh đệ tới kinh từ khi nào, sống ở đâu, vi huynh cũng tiện nâng cốc đón gió với huynh đệ, ha ha, ngươi nói có phải thế không!

Ánh mắt của nam tử bất định, người trẻ tuổi trước mắt không khác gì so với hơn một năm trước, chỗ khác chính là vóc dáng cao hơn chút, lông mày ánh mắt sáng hơn chút. Y làm sao quên được tên thanh niên làm y chịu đau khổ này! Còn tưởng rằng nhận lầm người, ai ngờ đối phương cũng nhận ra mình! Hôm nay thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lâm Nhất cũng đã nhận ra người này. Trước đây đi cùng thúc phụ và Thúy nhi tới trấn Thiên Bình bán thuốc, chính là người này bắt nạt thúc phụ, còn bắt Thúy nhi đi, bị hắn xuất thủ dạy dỗ một trận.

Người này chính là huynh đệ của Lý trấn thủ, cũng được người ta gọi là Lý công tử. Không ngờ bên ngoài mấy ngàn dặm còn có thể gặp phải người từng là oan gia ở kinh thành, làm cho Lâm Nhất sâu sắc cảm giác được thế sự vô thường. Chuyện đã qua đã chấm dứt, trước mắt, Lý công tử cũng không phải kẻ địch, không cần thiết phải tính toán nhiều.

Hai tên tùy tùng sợ hãi lùi lại kia chính là hai tên đồng lõa ban đầu của Lý công tử, một tên mặt tròn một tên mặt dài, nhớ mang máng hai người lần lượt là Lý Nhị và Lý Tứ, Lâm Nhất suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Hàm Sinh đang vẻ mặt mờ mịt, khẽ cười nói:

- Thực sự là trùng hợp đó! Ta đi cùng môn phái ngang qua kinh thành, bây giờ đang ở trong Tứ Bình quán, Lý huynh đừng khách khí, đón gió tẩy trần cũng không cần, ôn chuyện một chút cũng không tệ đâu.

Tai của Lý công tử hơi động, trong lòng thở phào một hơi, trong lòng biết tên tiểu tử quê mùa này có chút bất phàm, có một thân võ công không thể tưởng nổi, chính là kỳ nhân như trong lời đồn. Có thể kết giao một phen, giải quyết chuyện khó xử ngày trước cũng được.

Nghe Lâm Nhất nói, Lý công tử có chút kinh ngạc nói:

- Nói vậy môn phái của Lâm huynh đệ cũng không đơn giản, Tứ Bình quán cũng không phải dạng có tiền là có thể vào ở được. Hai huynh đệ ta và ngươi cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, liền theo ý của huynh đệ ngươi đi, đi uống chén trà! Tiểu Tam, nhanh chuẩn bị xe!

Tiểu Tam xa phu mới vừa nói chuyện kia không ngờ tới thanh niên này lại là người quen cũ của công tử, gã vui tươi hớn hở mời Lâm Nhất lên xe.

Lâm Nhất đứng trước mặt Hàm Sinh thông báo vài câu rồi liền cáo từ rời đi.

Hàm Sinh tha thiết nhìn chằm chằm Lâm Nhất, đi ba bước quay đầu lại, năm bước lại chắp tay.

Nhìn Hàm Sinh đã không phí hoài suy nghĩ trong đầu của mình, Lâm Nhất liền lên xe ngựa, đi cùng Lý công tử tìm quán trà tĩnh lặng ngồi xuống.

Lý công tử điều Lý Nhị và Lý Tứ tới chỗ khác, mời Lâm Nhất đi cùng mình.

Tinh xá trước mắt rất an tĩnh, Lâm Nhất cũng không cần khách khí, hắn nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Lý công tử cười gượng một tiếng, lại vội vàng bưng ấm lên thêm trà. Vũ Tiền Long Hào này có giá trị không nhỏ, hạng người bình thường căn bản là uống vô cùng cẩn thận, cho dù là công tử phú gia cũng hớp từng ngụm nhỏ, đồ dùng văn nhã, nào lại như Lâm Nhất nốc ừng ực như vậy, đúng là quét rác trí thức. Trong lòng y nghĩ vậy nhưng cũng không dám để lộ trên mặt, chỉ có thể đè nén ở trong lòng, nói cười đàm luận với nhau.

Lý công tử vốn là người kinh thành, đời cha chú nhậm chức trong quân đội, đến thế hệ của Lý công tử cũng chỉ có đại ca y là có chút tiền đồ, ở biên cương giữ chức vụ trấn thủ.

Còn bản thân Lý công tử mượn danh tiếng của phụ huynh ăn uống chơi bời không hề làm chính sự. Trong nhà cũng là bất đắc dĩ, bảo y đi biên cương du lịch. Ai ngờ y đi tới đâu tai họa tới đó, thêm nữa có uy danh nhiều năm trong quân đội của phụ huynh che chở, không ai dám làm gì y cả, lại không nghĩ tới gặp phải cán cân bên trấn, bị Lâm Nhất dạy dỗ một trận, sau bị đại ca y đuổi trở về.

Sau khi trở lại kinh thành, Lý công tử thật sự đã hối cải một thời gian, chỉ có điều tránh không được thường xuyên qua lại thanh lâu tửu quán, không ngờ hôm nay lại gặp phải oan gia kia. Chỉ có điều y cũng biết thân phận của Lâm Nhất rồi, quả nhiên, tiểu tử ban đầu quê mùa này thật sự có bối cảnh, đúng là đệ tử của Thiên Long phái.

Thiên Long phái là môn phái thiên hạ đệ nhất, người vũ đao lộng thương không thể không biết được. Lâm Nhất tới kinh thành, còn ở trong Tứ Bình quán nơi người tầm thường không dám hỏi tới. Lý công tử thầm nghĩ, cùng với việc đắc tội với người này, còn không bằng cố gắng giao hảo.

Còn Lâm Nhất cũng từ miệng của Lý công tử biết được một vài chuyện mà người trong giang hồ không biết. Nghe đồn trên triều đình không thể truyền đi quá xa, nhưng dưới chân hoàng thành này truyền đi phụ nữ và trẻ em đều biết. Tiên hoàng băng*, Hoàng tử tranh đoạt, triều đình tranh đoạt, còn cả tình cảnh của đám Bình Vương nữa, Lý công tử cũng khó tìm được ai để khoác lác một chút, tất nhiên là thao thao bất tuyệt.

*Băng: mất, chết

Đương kim Hoàng thượng sùng đạo gia trường sinh thuật, hoàng gia đã nghìn năm cung phụng diên thừa, những thứ này cũng không phải bí văn trong kinh thành, không cần Lâm Nhất hỏi kỹ, Lý công tử biết gì đều nói hết, không giấu giếm gì làm cho hắn chỉ có thể đàng hoàng ngồi uống trà, rất khó nói thêm được câu nào.

Lý công tử đương nhiên không quên nói khoác hành trình đi thuyền hoa của mình, còn kể hai chuyện phong hoa của mình cho Lâm Nhất biết, muốn hôm nào đó sẽ mời cùng uống rượu gặp lại.

Thuyền tranh này có bối cảnh quan gia, nữ tử bên trong không thể chuộc thân, trừ phi hoàng ân đại xá, nếu không... Chỉ có thể đợi hoa tàn ít bướm, cơ khổ tới cuối đời. Đương nhiên, nếu như có ai đó có tiền có thế chọn trúng vị cô nương nào đó, bằng lòng âm thầm dùng tiền cũng có thể lừa gạt được, mua lại tiện tịch của các nàng, cưới làm tiểu thiếp.

Chỉ là người ta đại phú đại quý, chỉ cầu vui vẻ trong chốc lát, không ai thực sự lưu ý tới những cô nương mệnh khổ này.

Dùng số lớn tiền bạc trên người những cô nương này, đối với bọn họ chẳng qua là mua phong hoa tuyết nguyệt nhất thời, quảng cáo cử chỉ văn vẻ học đòi của bản thân một cách rùm beng. Gặp dịp thì chơi, có ai lại nảy sinh chân tình chứ! Nói là tài tử giai nhân, chẳng qua là ý vui trong thoại bản mà thôi, là phán đoán trong lòng của thảo dân bách tính, kẻ có tiền không có ai tin điều này.

- Chuyện của Như Yên cô nương cùng Hàm Sinh kia, Lý huynh có nghe tới chưa?

Lâm Nhất yên lặng nghe, hợp thời chêm vào một câu.

Bình Luận (0)
Comment