Vô Tiên

Chương 312

Lúc sắc trời còn chưa rõ, Lâm Nhất một mình trở lại kinh thành.

Tu vi đã đến tầng sáu, sử dụng Bích Vân Sa được thả lỏng rất nhiều. Lâm Nhất âm thầm quay lại phòng của mình, thoáng tĩnh tọa, khôi phục thể lực một chút. Lúc sắc trời sáng choang chưa thấy Thiên Long phái có dấu hiệu lên đường, hắn liền thoải mái ra khỏi Tứ Bình quán, đi về nơi mà Hàm Sinh nói.

Liên tiếp mấy ngày mưa, hôm nay rốt cục đã tạnh chút, trên đường phố nhiều người đi lại hơn. Chỉ là trên đường cũng xuất hiện thêm vài tên lính cầm khí giới, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm người qua lại trên đường.

Lâm Nhất đứng ở góc đường, nhìn tình hình trước mắt, trong tai truyền đến tiếng nói của người đi đường. Những người này nói là tối hôm qua biến cố thuyền hoa, cái gì mà trời giáng sấm sét, cái gì mà cao thủ giang hồ, rất nhiều, có rất nhiều lý do.

Trầm tư trong khoảnh khắc, thần sắc của Lâm Nhất cổ quái, lắc đầu. Tối hôm qua, chỉ có phụ nhân kia là biết được tướng mạo của mình, ngược lại đi trên đường không có ai nhận ra.

Lâm Nhất đi qua hai đầu phố, xa xa nhìn thấy trên bờ sông có rất nhiều người đang vây quanh, trong hỗn loạn có một vài quan sai đang chỉ trỏ về phía thuyền hoa. Nhớ chỗ của Hàm Sinh, hắn cách xa đường phố rộng rãi, xa khỏi bờ sông, đi về hướng đông.

Chưa kịp đi xa, thần sắc của Lâm Nhất ngẩn ra, lập tức ngừng đi về phía trước. Hắn tùy ý nhìn quanh bốn phía, chậm rãi bước đi thong thả về phía bờ sông.

Đi từ chỗ thuyền hoa khoảng trăm trượng về hướng đông, Hàm Sinh thất hồn lạc phách tay chống lên một cái cây liễu, đầy mặt là sự bi ai lắc đầu giậm chân. Đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lên vai làm gã cả kinh tới mức thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Hàm Sinh kinh hãi quay đầu nhìn, trong giây lát đã đổi thành dáng vẻ buồn vui chồng chất. Gã túm lấy vạt áo của đối phương, hai mắt như thiêu đốt, khàn giọng gầm nhẹ:

- Lâm huynh đệ...

Nhìn thấy Hàm Sinh một mình ở bên bờ xuất thần, có người đi tới gần cũng không biết. Lâm Nhất nhẹ kêu một tiếng, cũng không tiếng vọng, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ ngoài đầu vai, không ngờ sẽ như thế này.

Lâm Nhất nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao Hàm huynh lại thế? Ở chỗ này làm gì vậy?

Hàm Sinh nhìn thấy Lâm Nhất hỏi như vậy, gã vẫn chưa buông tay lại tiến lên một bước, gắt gao kéo lấy ống tay áo của Lâm Nhất, toàn thân run rẩy, chỉ vào thuyền hoa rồi vội la lên:

- Ngươi không thấy sao? Cái gì cũng mất cả rồi! Ngươi nói muốn giúp ta nhưng trong một đêm, Như Yên hoàn toàn mất tích rồi! Đây là ngươi giúp ta hay hại ta?

Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, hắn nhìn Hàm Sinh nói:

- Sao ta lại hại ngươi được?

Nói rồi liền dựa thế ống tay áo, khẽ quơ, hất cánh tay của đối phương ra.

Thần sắc của Hàm Sinh bi thương, rung đầu khóc nức nở nói:

- Mặc dù ta không gặp được Như Yên nhưng có thể canh gác ở bên bờ để giải nỗi tương tư. Còn bây giờ thuyền hoa đã mất, tung tích mờ mịt không còn, không phải ngươi hại ta thì là gì?

Lâm Nhất cau mày, có chút không theo kịp câu chuyện của Hàm Sinh. Một lúc lâu sau hắn mới chợt nói:

- Tại sao ngươi biết Như Yên đã chết? Là ngươi tận mắt nhìn thấy ư?

Hàm Sinh nhất thời cứng họng, chợt dậm chân, giọng căm hận nói:

- Sao ta dám đi vào quan sát chứ? Không thấy nhiều quan sai như vậy ở đây đó sao? Nếu như bị người ta bắt được, ta chỉ là một thư sinh có thể nói rõ được ư? Chỉ có điều tối hôm qua Thúy Minh hiên bị người ta đánh thành mảnh nhỏ, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, Như Yên sao có thể may mắn tránh thoát được?

Hàm Sinh tựa như nhớ tới cái gì đó, trừng mắt nhìn Lâm Nhất. Gã lui về phía sau hai bước, lập tức nhảy dựng lên, giống như gặp mặt kẻ địch, kêu lên sợ hãi:

- Việc này chắc chắn không thoát khỏi liên quan với ngươi, có phải do ngươi làm hay không?

Bên bờ to tiếng gây lên sự quan tâm của vài người qua đường, xa xa vài tên lính đã nhìn qua bên này, đi tới. Còn Hàm Sinh vẫn không tha thứ như trước, tư thế muốn liều mạng.

- Muốn gặp người thì đi theo ta.

Lâm Nhất lạnh lùng bỏ lại một câu, nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người liền đi.

Chợt thấy Lâm Nhất rời đi, Hàm Sinh muốn khóc lóc om sòm nhưng dường như nghe được câu gì đó. Gã vung tay, hai mắt tỏa sáng vén vạt áo lên rồi liền đi theo, tự tay vội vàng hô:

- Lâm huynh đệ chờ ta...

Lâm Nhất cũng không để ý tới gã, đi qua một đầu phố, thâm nhập vào một hẻm nhỏ. Nhìn thấy trước sau không có người, hắn mới xoay người lại lạnh lùng nhìn Hàm Sinh đi theo sau.

Hàm Sinh thở hổn hển, nhanh chóng đuổi kịp Lâm Nhất, gã vội vàng không thể chờ được mà đưa tay ra. Người sau né người sang một bên, khiến cho gã nhào vào khoảng không.

Hàm Sinh lơ đễnh, thở hổn hển nói:

- Lâm huynh đệ... huynh đệ tốt của ta, nói mau, Như Yên đang ở đâu... ngươi là đại ân nhân của ta đó!

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, lạnh giọng nói:

- Nói nhảm thêm một câu nữa, ta liền không coi ngươi là Hàm Sinh nữa. Động lòng khiến trong lòng rối như tơ vò, khó bảo toàn bản thân ngươi, làm sao ta yên tâm giao phó người cho ngươi được? Ta thấy ngươi cứ quay lại bờ sông nhảy vào nước đi! Miễn việc liên lụy tới người khác.

Bình Luận (0)
Comment