Vô Tiên

Chương 33

Thời tiết tháng bảy nóng tới kinh người. Nhưng cảnh tượng bên đầm nước trong khe núi nhỏ lại mát lạnh khác thường.

Lâm Nhất vui vẻ dùng nước trong đầm dội lên người và cảm giác toàn thân thoải mái, vô cùng thích thú nằm ở trên tảng đá dưới bóng cây. Cậu để xõa tóc, cởi trần, phía dưới chỉ mặc có một cái khố ngắn.

Lâm Nhất siết chặt nắm đấm, nhìn cơ thể vẫn có chút gầy yếu của mình lại tự cảm cũng không tệ lắm.

Bốn trái cây còn lại trên cái cấy ở sơn động đều bị mình ăn hết, tu vi lại không tăng thêm nhanh chóng như trong tưởng tượng. Tâm pháp Huyền Thiên chỉ đột phá đến tầng ba. Trong khí hải lại xuất hiện thêm một khối khí màu tím nhưng bị linh khí của mình quấn chặt. Chúng chắc là dược lực của Tử Tinh Quả còn chưa bị luyện hóa.

Nghĩ đến tu luyện vẫn phải tiến hành theo chất lượng. Lâm Nhất gối đầu lên cánh tay, gác chéo chân và nhẹ nhàng lắc lư.

Cậu nghiêng đầu nhìn đầm nước ben cạnh, thấy có hòn đá cuội tròn tròn ở cách đó hai trượng, chỉ lớn bằng nắm đấm của mình, cậu thò tay phải về phía hòn đá cuội kia vẫy vẫy. “Vèo” một tiếng, hòn đá kia đã thần kỳ bay tới và bị cậu nhẹ nhàng chộp vào trong tay.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên khẽ mỉm cười, lại không để ý lắm mà tung tung hòn đá trong tay rồi tiện tay ném qua một bên.

Đây là pháp thuật thứ hai cậu học được ngoài Ngự Phong Thuật, thuật hút vật. Pháp thuật này cũng không có tác dụng gì, chỉ là chơi vui thôi. Trong lòng Lâm Nhất nghĩ như vậy.

Pháp thuật duy nhất có thể tu luyện trong tầng một của tâm pháp đã bị cậu kết luận xuống như vậy.

Lâm Nhất miễn cưỡng ngồi dậy, gương mặt thanh tú nhìn xung quanh một lúc, sau đó hai tay thành thạo bấm mấy ấn quyết. Trên thân cậu có một tầng ánh sáng trắng không dễ nhận ra chợt lóe lên, thân hình dần dần biến mất trên không trung.

Bên đầm nước trống rỗng, Lâm Nhất dường như chưa bao giờ xuất hiện qua. Chỉ một lát sau, lại một tầng ánh sáng trắng chớp động, một tấm lưng trần đột nhiên xuất hiện. Cậu lại lộ ra ở chỗ ban đầu.

Hì hì! Cái này thú vị thật!

Lâm Nhất nở nụ cười tự đắc. Theo tu vi đến ba tầng, cậu rất chú ý tu luyện mấy pháp thuật. Tầng hai có thể tu luyện thuật dẫn gió và điều khiển vật. Tầng ba lại chỉ có một thuật dẫn lửa. Cưỡi gió, ẩn thân, trừ hỏa, thu vật, điều khiển vật, dẫn gió và nhóm lửa, đánh giá sơ qua thì mình đã biết bảy pháp thuật nhỏ.

Vẫn là thuật cưỡi gió dùng tốt lại tiêu hao linh lực thấp. Hiện nay, cậu nhảy một bước có thể xa gần mười trượng, còn có thể cách mặt đất ba thước, lơ lửng trên bầu trời mà không rơi xuống, tuy chỉ có thời gian mấy hơi thở nhưng cũng có chút cảm giác phiêu diêu như tiên. Lâm Nhất rất thích cảm giác này.

Ở trong khe núi này, thuật ẩn thân cũng không tác dụng lớn. Những pháp thuật khác cũng có phần không được hoàn mỹ. Lâm Nhất ngồi ở trên tảng đá suy nghĩ. Nhiều lần cậu bấm ra một thủ quyết thuật dẫn hỏa và vẫy một cái trong không trung, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện ở trước mắt. Cậu nhanh chóng thay đổi thủ quyết, trong miệng không ngừng đọc chú ngữ. Ngọn lửa đột nhiên nhảy lên, sau đó lập tức dài ra và hóa thành một con rắn lửa nhỏ bay lượn trên không trung.

Nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt, khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, cậu tiện tay chỉ một cái, con rắn lửa bay về phía hòn đá cuội bị để bên đầm nước. Hòn đá kia lập tức bị đốt kêu tách tách, thoáng cái đã nổ nát thành một đống đá vụn nhỏ.

Lâm Nhất phấn chấn vì tìm ra điều mới lạ, vui mừng thốt ra thành tiếng.

- Ha ha! Dùng chung thuật dẫn hỏa cùng thuật trừ hỏa với nhau, có phải sẽ tự mở ra một con đường hay không?

Ánh mắt linh động của cậu chớp chớp, lộ ra vẻ suy ngẫm. Hai tay Lâm Nhất vẫy một cái trong không trung, một trận gió xoáy nhỏ từ dưới đất bằng dâng lên, thổi về phía đống đá vừa vỡ vụn. Đám đá vụn bốc lên một đống khói bụi, chưa kịp biến mất đã thấy thủ quyết của cậu lại chợt biến đổi, thi triển ra thuật điểu khiển vật. Khói bụi kia lập tức bị một bàn tay vô hình nâng lên, chuyển quá bên đầm nước và bay về phía một bụi cỏ khác của khe núi.

Ôi! Quả nhiên là thế! Pháp thuật phải sử dụng kết hợp với nhau mới thú vị! Sử dụng kết hợp dẫn lửa và trừ hỏa, thu vật cùng đuổi vật hỗ trợ lẫn nhau tốt tới bất ngờ, làm cho Lâm Nhất có nhận thức sâu hơn rất nhiều đối với pháp thuật.

Lâm Nhất thò tay lấy áo phủ lên người, ngồi xếp bằng ở trên bãi cỏ bên đầm nước, trong tay cầm túi Càn Khôn. Túi Càn Khôn này đúng là bảo bối, cho dù bên trong chứa rất nhiều thứ, cầm ở trong tay vẫn thoải mái như không có trọng lượng gì, bình thường đeo trên cổ, buộc ở bên hông, đúng là linh hoạt như một túi thơm nhỏ vậy.

Thần thức thoáng động, cậu lấy từ trong túi Càn Khôn ra mấy cuốn sách và bốn lá cờ nhỏ. Một quyển là Bùa Huyền Nguyên. Ở trong ngọc giản Huyền Nguyên tổ sư từng căn dặn, khác hẳn với chữ như gà bới của sư phụ, cũng hoàn toàn khác với bùa dùng chu sa và giấy vàng vẽ lên trong thế tục. Nói vậy sư phụ sử dụng chính là phương pháp vẽ bùa của thế tục, nhưng cũng có linh nghiệm. Nghĩ đến đây, cậu không thể không than thở cho sư phụ.

Trong lòng vừa nghĩ, Lâm Nhất không nhịn được chột dạ quay đầu về phía sư phụ mồ vái một cái. Trong miệng lẩm bẩm vài câu, sư phụ đừng trách nha!

Trong Bùa Huyền Nguyên có ghi chép ba loại phương pháp luyện chế bùa. Thứ nhất là trực tiếp sử dụng linh khí kết bùa. Thứ hai là dùng ngọc bội kết bùa. Còn có một loại khác là dùng da linh thú để vẽ bùa. Những thuật bùa chú này lần lượt có đẳng cấp và tác dụng khác nhau. Có bùa kim cương, bùa hút gió dùng để phòng thân, cũng có bùa quả cầu lửa dùng để tấn công. Còn có bùa truyền âm thần kỳ, hẳn là vật thường dùng của giới tu tiên.

Chú ngữ cùng phương pháp luyện chế nhiều như cây mọc trong rừng, một quyển sách ghi chép rất phong phú. Lâm Nhất phát hiện bên trong quyển sách này chỉ có một vài thuật bùa chú cấp thấp. Phần nhiều chính là những chữ viết huyền ảo lại khó hiểu, lộ vẻ chỗ thần bí trong bùa chú. Về lập bùa từ linh khí và ngọc bội, mình có thể nghiên cứu tập luyện thử, còn cái khác thì tạm gác lại chờ sau này hãy nói! Trong đó còn nhắc tới linh thú? Linh thú này là thế nào? Cậu lắc đầu, cầm lấy một quyển sách khác.

Quyển trong tay cậu vốn là Huyền Nguyên Kiếm Pháp, chỉ là thay hình đổi dạng một bộ kiếm pháp mà thôi, khi điều khiển linh lực trong cơ thể để thi triển kiếm pháp, uy lực của nó vẫn khiến cho Lâm Nhất yêu thích không buông tay. Pháp thuật của cậu không tiện sử dụng ở trước người khác, nhưng bộ kiếm pháp này vừa vặn có thể dùng để phòng thân.

Lâm Nhất dùng ngón tay kéo một kiếm hoa, điểm về phía trong đầm nước. Một tia linh lực hình thành kiếm khí làm mặt nước bắn lên một gợn sóng. Hì hì, mình dường như hơi giống một cao thủ giang hồ nhỉ? Cậu đắc ý nhướng chân mày.

Một quyển khác là một sách nhỏ thật mỏng. Đó là Huyền Nguyên Công của sư tổ Huyền Nguyên chân nhân. Lâm Nhất mở nó ra đọc cẩn thận một lượt. Huyền Nguyên Công là một quyển nội công tâm pháp, là thông nhâm đốc, hành chu thiên, tu luyện chân khí. Khi nội công cao thâm, chân khí phóng ra ngoài thì uy lực không tầm thường. Tuy nhiên cậu chưa dùng tới.

Cất ba quyển sách vào túi Càn Khôn, Lâm Nhất lại suy nghĩ tới lá cờ nhỏ bốn mặt còn lại tới. Lá cờ nhỏ bốn mặt có màu sắc khác nhau, chia ra làm xanh, đen, trắng, đỏ. Không biết nó làm bằng vật liệu gì nhưng sờ lên mặt cờ thấy trơn mịn. Cậu cầm nó ở trong tay, lật qua lật lại kiểm tra.

Huyền Nguyên chân nhân nói lá cờ nhỏ này có đại dụng, dùng như thế nào? Lâm Nhất không nhịn được gãi đầu, theo bản năng dùng thần thức nhìn lại. Trên lá cờ nhỏ có phù văn chớp động. Hắn vội vàng thử rót thần thức vào lá cờ nhỏ, trên mặt lá cờ lập tức có sương mù mờ mịt, thần thức căn bản không vào được. Mà trong thần thức xuất hiện một hàng chữ ở chỗ cột cờ.

- Ha ha! Thì ra là thế!

Tìm hiểu những điều kỳ lạ mang đến sự sảng khoái, làm cho Lâm Nhất rung đùi đắc ý đứng lên.

Hóa ra lá cờ này tên là “Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ“. Trong cột cờ lần lượt ghi nhớ phương pháp phá trận bày trận. Sau khi thành lập trận xong có thể ẩn nấp, có thể tấn công, có thể phòng thủ, có thể giết.

Sau khi tập trung tinh thần thuộc lòng khẩu quyết trận pháp, Lâm Nhất ném lá cờ nhỏ ra xung quanh. Lá cờ nhỏ bay về bốn phía, xuống đất lập tức ẩn đi, theo chỉ quyết, một tầng sương mù đột nhiên xuất hiện ở trên đầm nước và khe núi. Trong nháy mắt, hơn mười trượng gần khe núi nhỏ biến mất, tiếp theo là sương trắng bốc lên, lại có từng tiếng sấm nổ mạnh truyền ra. Qua một lúc, trên mặt đất bằng hiện ra một trận gió xoáy, sương trắng tan hết.

Vật cho tổ sư để lại đều là bảo bối đấy! Ha ha! Lâm Nhất vui mừng nghĩ như vậy...

Trong nháy mắt đã tới đầu mùa thu.

Trong sơn cốc sau đỉnh Tiên Nhân, cỏ mọc cao, chim chóc bay đầy. Gió núi thổi qua khiến hơi nóng cũng dần biến mất.

Nếp nhăn trên mặt lão Lư càng sâu hơn, trong lòng ngoại trừ lo lắng cho con trai mình, còn thường xuyên nhớ mong Tiểu Nhất.

Bước chân ông rất mạnh mẽ, trên lưng đeo con dao đi săn, chắp tay sau lưng và đi nhanh tới trước khe núi nơi Lâm Nhất ở.

- Lư đại thúc tới rồi!

Lâm Nhất từ trong nhà lá nhảy ra đón. Lão Lư rõ ràng kinh ngạc khi thấy cậu đột nhiên xuất hiện, ông ngẩng đầu cười, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn.

Bình Luận (0)
Comment