Vô Tiên

Chương 389

- Đây là quái vật gì?

Vò sò trong tay Mộc Thanh Nhi rơi đầy đất, nàng kéo Từ Sư Thư lại kinh hô lên một câu.

Từ Sư Thư cũng sợ đến hoa dung thất sắc, mơ hồ có thể thấy được trong đôi mắt lớn như chuông đồng có ánh huỳnh quang chớp động, một cái miệng to như chậu máu đã gào thét đến trước người. Trong lúc nguy cấp, nàng không dám lưỡng lự chút nào, quát to một tiếng:

- Đi mau!

Từ Sư Thư đã kéo Mộc Thanh Nhi thi triển khinh công lui về nơi trước đó đi tới.

Mộc Thanh Nhi bị Từ Sư Thư kéo đi vẫn không quên quay đầu nhìn lại. Ai ngờ không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã sợ đến mức nàng lại duyên dáng hét to một tiếng, cái miệng rộng tanh hôi đã tới trước người.

Trong lúc bận rộn, Mộc Thanh Nhi thuận tay rút đoản kiếm ra, toàn lực vung ra. Đoản kiếm vung ra kiếm quang ba tấc, cái miệng rộng tanh hôi thế tới hơi chậm.

Mộc Thanh Nhi chỉ cảm thấy máu lạnh như mưa rơi vẩy cả người, làm cả kinh tới nàng phải kêu to:

- Sư tỷ đi mau...

Quái vật bị đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi quẹt làm bị thương cái miệng rộng, dưới sự đau đớn, nó phẫn nộ, cái đuôi dài phía sau nhanh như tia chớp xoắn tới.

Từ Sư Thư đang định bay nhanh, bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt có một cái bóng đen to như cây khô kéo tới, lúc không kịp trốn đi, hai chân của nàng và Mộc Thanh Nhi đã cách mặt đất, sau đó bị cuồn cuộn bay lên.

Từ Sư Thư đưa hai tay ra sống chết chống cự, lại cảm thấy tay như víu vào chỗ trơn trượt, căn bản khó có thể lay động.

- Thanh Nhi...

Từ Sư Thư kinh ngạc kêu to. Mộc Thanh Nhi đã sợ đến hoang mang, trong tai nghe được tiếng kêu của sư tỷ, dưới sự nóng ruột thì vung đoản kiếm như điên liên tục bổ lên thân thể của quái vật, chém lung tung.

Đoản kiếm không tuôn kiếm quang ra, cũng không hề đả thương được đối phương chút nào, chỉ có tia lửa văng khắp nơi. Trong lúc tuyệt vọng, Mộc Thanh Nhi hãy còn phí công giùng giằng.

Hai người Từ Sư Thư và Mộc Thanh Nhi chỉ cảm thấy bị siết chặt, lực đạo giữ lấy thân thể càng lúc càng chặt làm người ta hít thở không thông. Trong bóng đêm mông lung, miệng rộng kinh người lại chậm rãi mở ra, treo thật cao trên đỉnh đầu của hai người.

Đang lúc tâm thần Từ Sư Thư và Mộc Thanh Nhi ngẩn ngơ, một tiếng người thét như tiếng sét khiến thần trí hai người trở nên thanh sạch.

- Nghiệt súc, muốn chết...

Chính là Lâm Nhất đúng lúc tới, trong thần thức của hắn nhìn thấy con đại xà này không bỏ chạy về phía rừng sâu mà là vọt về phía cạnh biển. Trên bãi cát cạnh biển có hai bóng người, chính là Mộc Thanh Nhi cùng Từ Sư Thư.

Trong lòng biết không ổn, Lâm Nhất không chút dây dưa nào chạy vội tới đó. Chỉ có điều trong một nháy mắt, đại xà đã cuộn hai người lên, đang mở cái miệng rộng ra.

Lâm Nhất đang ở giữa không trung, trường kiếm rời khỏi tay hóa thành một cái cầu vồng xé rách bóng đêm, nhanh chóng đâm vào thân rắn sau đó nhập vào cơ thể.

Đại xà mãnh liệt run người lên, lăn lộn. Hai người Mộc Thanh Nhi và Từ Sư Thư lập tức thoát khỏi trói buộc, bị quăng trên bờ cát.

Lâm Nhất như con chim lớn trên không trung, không mất đi cơ hội nhanh chóng đi tới đỉnh đầu của hai tỷ muội. Hai tay hắn quơ tới xốc hai người lên, thân hình có chút hạ xuống, điểm mũi chân một cái lại nhảy xa hơn hai mươi trượng mới đưa tay nhẹ nhàng buông người xuống.

Đại xà nhanh chóng lộn mấy vòng ở bờ biển, làm như đã thấy được Lâm Nhất thì không dám chầu chực nữa. Đầu ngẩng lên vọt về phía trước một cái, thân thể dài hơn mười trượng lại linh hoạt nhảy lên, chớp mắt đã chui vào trong rừng rậm, không thấy bóng dáng nữa.

- Ồ, chạy cũng nhanh đó!

Đối với đám người phàm tục, hơi không cẩn thận sẽ trở thành vật trong bụng của nó, nhưng khi gặp phải người khó có thể đối phó, nó không chút ham chiến quay đầu chạy trốn. Đại xà này hung tàn lại giả dối như vậy làm cho Lâm Nhất cảm thấy súc sinh này có linh tính.

Hai người Từ Sư Thư và Mộc Thanh Nhi hạ xuống đất, còn chưa tỉnh hồn. Mới vừa rồi chỉ nghe được một tiếng quát vang lên, tiếp theo chính là một ánh hào quang xuyên qua thân thể của quái vật, sau đó liền bị người ta ôm lên hạ xuống bờ biển. Là ai cứu mình?

Hai tỷ muội thoáng phục hồi tinh thần lại, trong bóng đêm, trước mắt chính là thân ảnh đơn bạc quen thuộc kia.

Bình Luận (0)
Comment