Vô Tiên

Chương 405

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, xoay người nhìn về phía Chân Nguyên Tử.

Lúc này bốn phía xung quanh không có người nào, Chân Nguyên Tử kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Lâm Nhất.

Kinh công của Lâm Nhất kinh hãi thế tục, sợ rằng nội công cũng cao đến mức thiên hạ không đối thủ, cộng thêm hắn còn là đệ tử cuối cùng của tiền bối cao nhân, đạo pháp cao thâm không phải người thường có thể tưởng tượng nổi, có thể làm những việc mà người thường không thể làm, những chuyện đó cũng chưa làm cho Chân Nguyên Tử cảm thấy đối phương đã vượt qua giới hạn của phàm tục. Mà Giang trưởng lão khách khí với hắn, cũng bị Chân Nguyên Tử nghĩ rằng hắn đang ưu ái hậu bối mà thôi.

Nhưng ít nhất Lâm Nhất không có lòng giấu diếm, vừa đảo mắt đã thiêu một thi thể thành tro, cũng chẳng phải là thủ đoạn mà người trong thế tục có thể làm được. Sống trên đời bao nhiêu năm, hắn cũng có chút ánh mắt, nếu không thì Chân Nguyên Tử đã sống uổng công rồi.

- Sư đệ, ngươi nói thật cho sư huynh biết, chuyện ngươi vừa làm, vẫn còn là đạo pháp trong thế tục sao?

Chân Nguyên Tử lắp bắp hỏi ngược lại.

Lâm Nhất nhìn Chân Nguyên Tử, cười khổ lắc đầu.

- Không phải!

Từ sau khi bị Giang trưởng lão nhìn thấu thân phận, hắn cũng không giấu giếm Chân Nguyên Tử nữa, nhưng cũng không khẳng định cái gì.

- Hay là ngươi là đồng đạo của Giang trưởng lão?

Chân Nguyên Tử vui mừng hỏi. Nói xong, hắn nhét túi gấm vào trong tay Lâm Nhất, không chờ được hỏi tiếp.

- Ha ha, những đồ vậy này ngươi cầm đi, ta có cầm cũng không dùng được. Nhanh nói cho sư huynh biết, ngươi cũng có thể phi kiếm được phải không?

Thấy Chân Nguyên Tử tò mò như đứa trẻ, làm cho hắn không khỏi nhớ đến sư phụ năm xưa. Sự cố chấp trong lòng người tu đạo, không có gì khác ngoài thế!

Lâm Nhất nhìn mảnh ngọc trong tay, bên trên không có chút linh khí nào, có lẽ là đồ vật trong thế tục. Mà chiếc nhẫn đơn sơ kia cũng rất bình thường, không nhìn ra chút linh khí dao động nào. Trong lòng cân nhắc lời để nói với Chân Nguyên Tử, hắn dùng thần thức đảo qua hai đồ vật trong tay.

- Ồ!

Lâm Nhất nhíu mày. Kim ấn được làm ra từ kim loại, không ngăn được thần thức. Nhưng lúc đảo qua mảnh ngọc, chỉ thấy được một mảnh sương mù, không hề nhìn thấu bên trong có cái gì. Làm cho hắn ngạc nhiên đó là thần thức của hắn không thể nhìn thấu được chiếc nhẫn.

- Sao vậy, xung quanh chúng ta không có ai, ngươi nói nhanh cho ta biết đi!

Chân Nguyên Tử nhịn không được thúc giục.

Lâm Nhất lật tay lại, mảnh ngọc và chiếc nhẫn bị mất tăm, chỉ còn lại kim ấn trong tay hắn, Lâm Nhất nhìn Chân Nguyên Tử cười nói.

- Giang trưởng lão có thể phi kiếm, tất nhiên ta cũng có thể, dù sao tu vi của hắn cũng không cao bằng ta!

- Chẳng phải đang nói ngươi là người tu tiên sao?

Chân Nguyên Tử hết hồn, cười ha ha nói.

- Được lắm Lâm sư đệ, vẫn luôn lừa ta, ngươi lại có thực lực cao hơn cả cao thủ Tiên Thiên luôn đấy!

- Ta không lừa ngươi!

Lâm Nhất cười nói.

Hai người sóng vai bước đi, ánh nắng chiếu lên người họ, Chân Nguyên Tử mơ ước.

- Một bước kia, đó là sự xa cách giữa phàm và tiên, đó là một trời một vực khác nhau! Sư đệ tốt của ta, ngươi đừng ghét bỏ sư huynh phàm tục này nói nhiều. Ngươi cũng biết mà, người trên đời tìm tòi cả một đời, kết quả, vẫn là người mù hỏi đường, thậm chí chẳng bước lên nổi con đường này! Bây giờ người thật lại ở trước mắt, ha ha! Lâm Nhất ngươi chính là tạo hóa của Chân Nguyên Tử ta.

Tâm tình của Chân Nguyên Tử, Lâm Nhất cũng cảm động lây. Hắn gật đầu một cái, nói.

- Cứ như mong muốn của sư huynh, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe.

Cách nhà trúc không xa có một bộ bàn ghế đá, hai người Lâm Nhất và Chân Nguyên Tử ngồi xuống nói chuyện phiếm, không biết tìm được một bộ ấm trà từ chỗ nào, om chè xanh đưa đến.

- Tiểu sư thúc, mời ngài uống trà!

Nguyên Thanh cười hì hì châm trà cho Lâm Nhất.

- Vì sao sư phụ không có?

Chân Nguyên Tử trừng mắt.

- Khà khà, sao cọn dám quên sư phụ ngài được chứ!

Nguyên Phong lập tức rót đầy một chén trà khác mời Chân Nguyên Tử.

- Thằng nhóc thúi!

Lúc này Chân Nguyên Tử mới vuốt chòm râu dài, nở nụ cười thích ý. Biết được thân phận thật sự của Lâm Nhất, trong ngực hắn cảm thấy rất vui sướng, giống như có một chuyện vui vẻ, làm cho hắn không nhịn được nở nụ cười.

Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, vốn thấy người trẻ tuổi này có khí chất không tầm thường nên mới để mắt. Vạn dặm xa xôi tìm đến, Lâm Nhất lại tạo nhiều bất ngờ cho hắn, làm cho Chân Nguyên Tử âm thầm cảm thấy may mắn vì ánh mắt độc đáo của mình. Bây giờ, Lâm sư đệ lại đưa đến niềm vui lớn cho hắn. Cho dù không đi hết được chuyến đi này, có thể kết bạn đi cùng sư đệ tu tiên, hắn cũng cảm thấy đáng giá rồi!

Bình Luận (0)
Comment