Vô Tiên

Chương 429

Đôi mắt Diêu Tử xoay ngang, không thèm nghe, cũng không chịu buông tha.

- Diêu sư đệ đừng nói lung tung!

Đám người Quý Thang vội vã đi đến, thấy lời của Diêu Tử ngang ngược, hắn vội vàng lên tiếng quát ngừng lại. Mạnh Sơn đi theo phía sau không biết rõ chuyện, hắn đi đến giữa, mặc kệ có phải người quen hay không quen, hắn đều xụ mặt, lạnh lùng nhìn đám người Biện Chấn Đạc, lớn tiếng hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Biện Chấn Đạc thấy dáng vẻ Mạnh Sơn như vậy, không thích, hắn trừng mắt, nói.

- Mạnh Sơn, rõ ràng môn hạ đệ tử của ngươi gây sự trước, ngươi lớn tuổi không tính, chẳng lẽ mắt cũng mờ luôn rồi sao?

- To gan, ngươi dám nói chuyện với trưởng lão chúng ta như thế!

Chỉ sợ thiên hạ không loạn, Diêu Tử nhảy dựng lên kêu to.

Biện Chấn Đạc bước lên một bước, trầm giọng nói.

- Mạnh Sơn, học trò của ngươi có lễ phép gì không? Người lớn nói chuyện mà hắn cũng dám xen mồm vào? Nếu ngươi mặc kệ, vậy thì để ta dạy dỗ hắn cho!

Mạnh Sơn trừng mắt nhìn Diêu Tử, hừ lạnh một tiếng, cũng bước lên trước một bước, giơ cánh tay tráng kiện ra, không phản đối.

- Biện lão nhi, chỗ này không phải là nơi ngươi có thể ngang ngược!

Diêu Tử thấy trưởng lão trong môn phái trưởng lão ra mặt cho mình, lập tức muốn lên mặt, nhưng nhìn thấy Lâm Nhất đi từ xa đến, sắc mặt hắn cứng đờ, lặng lẽ lui về sau một bước.

Biện Chấn Đạc bị Mạnh Sơn làm cho tức giận muốn nổ, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Lâm Nhất đi đến, vội vàng ôm quyền nói.

- Lâm công tử đến đúng lúc lắm, kính xin ngài làm chủ cho chúng ta!

- Lâm Nhất, chuyện này không liên quan gì đến ngươi cả, ngươi đừng nhúng tay vào!

Mạnh Sơn thấy Biện Chấn Đạc giống như cáo già muốn mời chào Lâm Nhất, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản, không muốn cho đối phương nhúng tay vào chuyện này.

- Mong Lâm công tử làm chủ cho chúng ta!

Thạch Kiên và những đệ tử Thuơng Hải Bang này không hổ danh là người do một tay Biện Chấn Đạc dạy dỗ, lập tức chớp lấy cơ hội này hành lễ với Lâm Nhất, cầu xin hắn đứng ra làm chủ.

Lâm Nhất từ trên núi đi xuống, thấy tất cả những chuyện này. Hắn biết hai môn phái này có thù oán đã lâu, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện. Chỉ không ngờ lại có đệ tử bị người khác xúi giục, vừa đảo mắt đã muốn đánh nhau.

Hắn liếc xéo Diêu Tử đang rụt cổ về sau, Lâm Nhất đánh giá sắc mặt của mọi người, đuôi lông mày khẽ nhếch, giọng nói lạnh lẽo.

- Hai môn phái các ngươi muốn liều mạng với nhau, vậy thì cứ ra tay đi, chẳng có quan hệ người các ngươi môn phái muốn liều mạng bính hoạt, cứ việc động thủ đó là, cùng ta Lâm Nhất có quan hệ gì đâu? Mặc kệ ta có hay không hỏi đến việc này, trong lòng các ngươi khúc mắc khó tiêu, tiếp theo khó tránh khỏi còn có người cố ý tìm cớ bốc lên sự cố được. Ta có thể quản được nhất thời, lại há có thể quản được sau đó đây!

Các ngươi không phải muốn kết thù oán sao? Động thủ đi! Ta ngược lại thật ra muốn nhìn, cuối cùng còn có thể sống hạ mấy người được. Hừ! Lúc này mới đi ra bao xa đường, các ngươi liền không thể chờ đợi được nữa tự giết lẫn nhau. Bọn ngươi hôm nay chém giết sau khi còn sống giả, còn muốn đối mặt phía trước khó lường gian nguy, còn không biết có bao nhiêu người sẽ nhờ đó đưa đi tính mạng. Tương lai, đến bỉ ngạn thời gian, lại có thể sống sót mấy người đây? Ta Lâm Nhất mỏi mắt mong chờ!"

Lời nói của Lâm Nhất không nhanh không chậm, nhưng lại nổ vang như chuông đồng, nổ tung trong trái tim của mỗi người. Có người suy nghĩ, có người tỉnh ngộ, có người hổ thẹn, cũng có người đồng ý.

Sau đó, sắc mặt Lâm Nhất trở nên xa xăm, ngẩng đầu nhìn về sóng biển trùng trùng điệp điệp, ánh mắt đưa xa, làm cho người khác không hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Chỉ một lát sau, Biện Chấn Đạc ôm quyền thi lễ với Lâm Nhất, nói.

- Lâm công tử, cám ơn ngươi đã thức tỉnh, làm cho Biện mỗ hổ thẹn rồi!

Hắn nói xong, cũng không quan tâm đến những người khác, đứng lên, sắc mặt uy nghiêm, quát lên.

- Hàn Tử Giang, ngươi không quan tâm đến đại cục, gây chuyện thị phi, tự chặt một cánh tay, răn đe!

Bình Luận (0)
Comment