Vô Tiên

Chương 465

- Đã lâu như vậy rồi, trong ngày thường cũng không thèm để ý, vị huynh đệ này đột nhiên nhấc lên, ta thật không thể lập tức nghĩ ra

- Khà khà, không có gì, Đại ca nghĩ không ra cũng chả sao, tiểu đệ cũng chỉ là tùy ý hỏi mà thôi!

Nguyên Phong rất thiện giải nhân ý cười nói.

Lại một trận tiếng cười thiện ý vang lên, trêu đến ngư dân kia phát quẫn, gấp đến độ hắn vò đầu. Nếu đến Phá Quân đảo phía trước kia vô sự, mình lại nhớ không nổi quy củ của tổ tông, chẳng phải là chuyện cười sao?

Thuyền nhỏ thẳng tắp tiến lên, phía trước cách không xa là Phá Quân đảo, mà phía bên phải là biển rộng vô bờ. Dưới ánh trăng, sóng nước lấp loáng, yên tĩnh mà có vẻ thần bí!

- Ha ha, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi...

Thời điểm người trên thuyền đang chìm đắm trong ánh trăng vô biên, ngư dân đột nhiên hưng phấn kêu lên, thấy người trên thuyền nhìn về phía mình, thần sắc của hắn lại khẩn trương, có chút cà lăm nói:

- Tổ tông truyền xuống nói như vậy, Thất Tinh... kiến nguyệt dao quang thăng, hải ba vô định thủy hạ thành; tiên hội bắc đẩu trùng tiêu khứ, kim nhai... vô nhân huỳnh hỏa hành.

- Thật là có như thế một chuyện a! Thất Tinh kiến nguyệt dao quang thăng, hải ba vô định thủy hạ thành; tiên hội bắc đẩu trùng tiêu khứ, kim nhai... vô nhân huỳnh hỏa hành. Này đến tột cùng là có ý gì? Cũng không nói đêm trăng tròn không thể ra biển nha!

Nguyên Thanh ở một bên cười lắc đầu.

Nguyên Phong và ngư dân kia ngồi cùng một chỗ, cũng nghĩ không thông hàm nghĩa của mấy câu nói đó, thì thầm trong miệng, nhìn xung quanh bốn phía. Hắn quay đầu nhìn về phía trước nói:

- Nơi nào có dao quang thăng gì, ồ... mau nhìn, đó là cái gì? Không tốt...

Trước thuyền nhỏ, trên mặt biển vốn bình tĩnh, chẳng biết lúc nào xuất hiện một vòng xoáy đen nhánh, đang càng ngày càng to lớn, giống như biển rộng nứt ra một cái miệng rộng, đang thôn phệ về phía thuyền nhỏ.

Đột biến nảy sinh, làm mấy người trên thuyền thất kinh, Du Tử Tiên lái thuyền nhỏ muốn né qua vòng xoáy, nhưng dĩ nhiên không còn kịp rồi, hắn chèo thuyền cũng chỉ là mới học, không thể nói thành thạo, thời điểm luống cuống tay chân, thuyền nhỏ đã đi vào trong vòng xoáy.

Trong tiếng la, Nguyên Phong trước hết phát hiện tình huống trên mặt biển khác thường, xem thời cơ cũng nhanh nhất, hắn một phát bắt được ngư dân kia, từ trên thuyền nhảy về phía sau. Mấy người còn lại thấy thuyền nhỏ bỗng nhiên xoay tròn, trong lòng biết không ổn, muốn nhảy thuyền nhưng đã muộn...

Nguyên Phong người ở giữa không trung, cật lực ném ngư dân về phía xa, bốn phía đều là nước biển, dưới chân không thể nào mượn lực, hắn chỉ có thể hai chân hư đạp vài bước, lại lao ra hai trượng, cùng ngư dân kia một trước một sau rơi xuống biển.

Kỹ năng bơi của ngư dân kia không tệ, sau khi hoảng loạn ngã vào nước, nhanh chóng bơi về phía bờ. Hắn một bên bơi một bên quay đầu lại nhìn xung quanh, thuyền nhỏ đã không còn bóng dáng, chỉ thấy Nguyên Phong đang ở trong nước vùng vẩy.

Nguyên Phong không biết bơi, sau khi uống mấy ngụm nước biển, sợ đến hắn kêu to lên. Cũng may có ngư dân kia lôi kéo, thật vất vả mới bơi tới bên bờ.

Hai người cực kỳ chật vật bò lên bờ, lúc này mới lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn lại. Thấy vòng xoáy kia vẫn còn, chỉ một lát đã có chừng mười trượng.

Nước biển bốn phía cấp tốc xoay tròn, trong cửa động đen nhánh như có ánh trăng lưu động, phảng phất như muốn thu nạp nguyệt quang đầy trời vào, tất cả những thứ này lộ ra cực kỳ quỷ dị.

Nguyên Phong ướt nhẹp đứng ở bên bờ, lại ho khan mấy cái, không để ý cổ họng mặn chát, lau nước biển trên mặt, mờ mịt nhìn vòng xoáy kia. Thuyền nhỏ và người trên thuyền đều biến mất. Hắn không khỏi thầm than thở: xong, sư huynh bị vòng xoáy kia nuốt, phải làm sao bây giờ?

- Ai! Ta nói Đại ca, ngươi đang làm gì đó?

Thấy ngư dân kia đang quỳ ở trên đá không ngừng dập đầu, trong miệng vẫn nói lẩm bẩm, khẩn cầu tổ tiên che chở. Nguyên Phong có chút hoang mang lo sợ, dưới chân là bãi đá ngầm, trên trời ánh trăng trong sáng, ngoài khơi vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ là phía trước không xa, vòng xoáy đen nhánh kia làm người không rét mà run.

Sáu người trên thuyền, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất, trở lại làm sao bàn giao với sư phụ!

Nguyên Phong có chút ủ rũ, hắn không biết nên an ủi ngư dân kia như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn vòng xoáy kia.

Sư huynh, ngươi ngàn vạn lần không nên có việc gì a! Thời điểm Nguyên Phong đang lo lắng, đột nhiên con mắt lại trừng lên. Chỉ thấy trong vòng xoáy kia, đột nhiên bay ra một bóng đen thật dài, ở trên không trung xẹt qua mười mấy trượng, ầm một tiếng lại rơi vào trên mặt biển.

Nguyên Phong bỗng nhiên đứng dậy, há hốc miệng, kinh dị nhìn cảnh tượng khó mà tin nổi kia, nửa ngày sau, hắn không khỏi nhìn ngư dân kêu lên:

- Đại ca, cái kia không phải thuyền của ngươi sao? Chỉ là, người trên thuyền đâu rồi...

Dưới ánh trăng sáng sủa, địa phương cách vòng xoáy chừng mười trượng, thuyền nhỏ quen thuộc kia đang lẻ loi nằm ở trên mặt nước, vẫn đang chầm chậm đung đưa.

Chỉ là trên thuyền không có bóng người, giống như vốn là một con thuyền không người lái.

Nhìn tất cả những thứ này ở trong mắt, miệng Nguyên Phong không còn cách nào hợp lại, sau lưng nhất thời lạnh lẽo!

Bình Luận (0)
Comment