Vô Tiên

Chương 506

Gió biển thổi vào, chòm râu bạc của Giang trưởng lão phất phơ, dáng vẻ mệt mỏi tiêu điều. Thấy Lâm Nhất qua, ông bước tới đón, chắp tay rồi thở dài.

- Vẫn nên cho thuyền đi về phía trước với tốc độ cao nhất đi!

Lâm Nhất khẽ nói một câu. Giang trưởng lão gật đầu, hai người sóng vai đi về phía trên thuyền lâu.

Tới trong phòng của Lâm Nhất, Giang trưởng lão ngồi xuống, trầm ngâm một lát mới lên tiếng:

- Lâm đạo hữu một mình ngăn cản kẻ địch, lão phu lại nợ ngươi một ân tình!

Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi lắc đầu.

Giang trưởng lão do dự một lát, còn nói thêm:

- Sau đó tình hình cụ thể thế nào, mong rằng đạo hữu nói cho ta biết một chút. Nếu không, trong lòng lão phu khó yên!

Lâm Nhất tháo hồ lô Tử Kim bên thắt lưng xuống, nhìn rồi thả ra. Bàn tay hắn lật một lần, lấy ra một vò rượu, tháo nắp và giơ lên uống mấy ngụm lớn, mới đặt bình rượu ở trên bàn.

Miệng thở ra mùi rượu, Lâm Nhất chậm rãi mở miệng nói:

- Trong Bắc Châu Thành, cộng thêm hai người tới sau, ta giết tám đệ tử Luyện Khí của Trịnh gia.

- Cái gì? Một mình ngươi lại giết chết năm người của bọn chúng sao? Người tới sau có thân phận gì, tu vi thế nào?

Giang trưởng lão nắm chặt chòm râu hỏi.

- Mặc dù cũng là may mắn, những vẫn là giết. Đó là hai trưởng lão Trịnh gia, ta nhìn không sai, một người là Luyện Khí tầng tám, một người là Luyện Khí tầng chín.

Lâm Nhất nhắm mắt lại, thản nhiên nói.

Giang trưởng lão nghiêng người, ngây ra nhìn gương mặt chất phác của Lâm Nhất, hít một hơi khí lạnh. Ông cũng không khách sáo, cầm bình rượu trên bàn lên uống vài hớp, tới khi bình tĩnh lại mới thả bình rượu xuống, nói:

- Giết rất hay!

Chân mày thoáng động, Lâm Nhất chậm rãi mở mắt ra. Hắn còn tưởng rằng Giang trưởng lão sẽ vì vậy mà lo lắng, ai ngờ trong lời nói của đối phương lại có vẻ sảng khoái khó thấy được.

- Giang trưởng lão không lo lắng về Trịnh gia sao?

- Ta đương nhiên lo lắng, ta biết bằng hữu ngươi lo lắng Trịnh gia thế lớn. Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi! Năm ấy, lão phu không quen nhìn những đồng đạo nịnh nọt, ỷ mạnh hiếp yếu chỉ có hơn đám người trong giang hồ chứ không kém. Lão phu bất đắc dĩ vì tu vi thấp, mắt không thấy thì tâm không phiền.

- Cũng may sau khi trở lại Đại Thương, trở lại Cửu Long sơn, được bên trong môn phái nâng đỡ lên làm thái thượng trưởng lão, ta thường yên tâm tĩnh tu, ngược lại cũng cách xa những huyên náo hỗn loạn. Hai sư huynh đệ của ta, một người tu vi còn không bằng ta, một người khác tuổi tác khác còn chưa lớn bằng ta, vì an nguy của Cửu Long sơn, vì muốn môn phái vẫn tiếp tục tồn tại, bọn họ còn có thể bỏ ra sức lực thêm mấy năm. Mà lão phu đã là người trăm tuổi, không còn sống được mấy năm nữa. Lần này các đệ tử đi du lịch, lão phu lại việc nhân đức không nhường ai, chọn gánh lấy trọng trách này.

- Nhưng ngươi cũng thấy đấy, dọc theo con đường này, không nói đến sóng gió, những độc trùng mãnh thú thì cũng thôi, mạng lớn một chút vẫn luôn có thể xông qua được, nhặt cái mạng trở về. Tất cả những điều này không đáng sợ, vậy cái gì mới đáng sợ? Còn không phải là những đồng đạo tu tiên, bọn họ còn thất thường hơn cả cơn lốc, bọn họ còn tàn nhẫn hơn cả mãnh thú. Ta dẫn theo nhiều tiểu bối như vậy lên đường, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ giống như đi trên băng mỏng! Bọn họ ở trong chốn giang hồ Đại Thương đều được xem là cao thủ, nhưng ở trong mắt của người tu tiên lại chẳng khác gì con kiến hôi. Một khi có chút sơ sẩy sẽ mất tính mạng.

- Lão phu chỉ muốn dẫn theo bọn họ yên ổn đến Đại Hạ, lại dẫn bọn họ sống sót về. Nhưng hôm nay thì thế nào? Tuy nói là do trận bão làm chúng ta lệch khỏi tuyến đường an toàn, đi vào một đường biển xa lạ. Nhưng thiên tai không thể sợ hãi, con người mới là họa lớn che trời! Nếu không phải có ngươi bỏ hết sức lực duy trì sự an toàn, sợ rằng lần này xuất hành đã chết non hơn nửa từ lâu.

- Lão phu có thể không buồn bực vì điều này sao? Lão phu cũng hận những đồng đạo vô lương! Nhưng tu vi của lão phu thấp nên cũng chỉ có thể nén giận.

- Ngươi cho rằng ta sống dưới sự sỉ nhục và áp bức đó, không muốn nổi giận đại sát tám phương sao? Nam nhi cầm kiếm trong tay giết người, mười bước giết một người, trăm dặm không để lại một người, nga ngược xem thường nhìn khắp nơi, làm cho đám đạo chích khiếp sợ, đó là chuyện sảng khoái mới mức nào! Phải biết rằng, lão phu cũng có thời trai trẻ, tinh lực tràn đầy.

- Bây giờ, Lâm đạo hữu giết người của Trịnh gia thì tính là gì? Có thù báo thù, có oán báo oán mới là chuyện nam nhi nên làm. Lúc trước ngươi giết Nhan Thủ Tín của Nhan gia chính là rửa nhục cho đệ tử Thiên Long phái ta, Bây giờ ngươi giết người của Trịnh gia là báo thù cho ba người Chân Nguyên Tử. Cho nên lão phu nói ngươi giết rất tốt! Kết thù sinh tử với đối phương đã tính là gì, lão phu cùng đạo hữu chết chung cũng xem như đã được mãn nguyện!

Giang trưởng lão nói một hơi nhiều như vậy liền khó có thể kìm chế, đúng là hào khí vượt trời. Ông lại cầm bình rượu lên uống vài hớp.

Giang trưởng lão cũng không sợ chết, điều duy nhất làm ông lo lắng là không thể đưa những đệ tử này sống sót trở về. Vào giờ phút cần phải làm ra lựa chọn giữa sống và chết, ông sẽ không lùi bước! Bây giờ, đối mặt với nguy cơ sinh tử đến gần, sống chết của lão già đầu bạc này phải dựa vào Lâm Nhất mười bảy tuổi!

Lâm Nhất xoay người lại và nhướng mày, nghiêm mặt nói:

- Giang trưởng lão gánh vác an nguy của tất cả mọi người trên thuyền, tuyệt đối không thể nói những lời cuồng vọng đòi sống đòi chết được. Trịnh gia đuổi theo đã có Lâm Nhất ta ứng phó.

Giang trưởng lão trừng mắt lại muốn nổi giận.

Bình Luận (0)
Comment