Vô Tiên

Chương 508

Hứa Châu Đảo, Tam Thủy Phong.

Trên đỉnh núi cao chừng nghìn trượng chỉ thấy cây cối xanh tốt che phủ, mây mù lượn quanh.

Hai nam tử áo đen chạy một đường từ dưới chân núi đến. Vẻ mặt hai người vội vàng, sau khi tới một tảng đá bay trên đỉnh núi thì nhìn nhau, lại cúi người thi lễ trước một vách đá trước mặt, đồng thanh nói:

- Trong tộc có chuyện lớn xảy ra, vãn bối đặc biệt tới bẩm báo!

Trong tia nắng ban mai có sương khói bốc lên, vách đá sau từng tầng sương mù chợt xuất hiện một cửa động, một giọng nói già nua lại hùng hồn từ bên trong truyền ra...

- Trong lúc lão phu bế quan, hai tiểu bối các ngươi cũng dám tới quấy rầy. Chẳng lẽ trong tộc có chuyện lớn xảy ra sao? Mau vào rồi nói.

Hai người áo đen không dám chậm trễ, vội vàng đi vào sơn động.

Bên trong sơn động không lớn chỉ thấy có một lão già râu tóc muối tiêu đang ngồi xếp bằng, gương mặt lão gầy gò, hai mắt có thần. Thấy hai vãn bối tiến đến, vẻ mặt lão già có chút không vui, hừ một tiếng:

- Nói đi!

Hai nam tử vội vàng lại thi lễ, một nam tử râu dài trong đó đứng lên, có chút bất an nói:

- Tối hôm qua ở trong Bắc Châu Thành có người giết tám đệ tử Luyện Khí của chúng ta.

Lão già nghe vậy, hai mắt hé mở lóe lên tinh quang, khí thế toàn thân theo đó tràn ra, nam tử vừa nói khiếp sợ đến mức vội vàng lui về phía sau hai bước, cúi đầu xuống.

Lão già lạnh lùng nhìn chăm chú vào nam tử đã nói chuyện, sau một lúc lâu mới thu lại khí thế vừa rồi, trầm giọng nói:

- Nói tỉ mỉ đi!

Một nam tử khác quay đầu lại liếc mắt nhìn người đi cùng, sau đó cung kính cúi người nói:

- Lúc xế chiều hôm qua, có đệ tử Bắc Châu Thành gửi tới bùa truyền âm, nói có người từ bên ngoài tới vô cớ phá hủy vườn thuốc. Trong tộc liền phái huynh đệ Trịnh Huy Hùng qua kiểm tra xem xét, không ngờ bị một người trẻ tuổi của đối phương giết chết, đệ tử Luyện Khí bên trong thành, không có một người nào may mắn tránh khỏi. Vãn bối cũng chỉ vừa nhận được tin tức do đệ tử đi suốt đêm tới bẩm báo, ban đầu nghe được tin dữ không dám giữ lại, mới cả gan đến đây gõ cửa, vẫn mong tộc lão trách phạt!

Nghe vậy, vẻ mặt lão già thoáng chốc đã trầm xuống. Tám đệ tử Luyện Khí của Trịnh gia ta lại không còn như thế! Tất cả Trịnh gia cũng chỉ có khoảng hơn ba mươi người có thể tu luyện tiên đạo, bây giờ lại giảm đi một phần ba. Tâm lão đau đến mức trước mắt hoa lên, cố nhịn lửa giận trong lòng, ánh mắt lại trở nên sắc bén.

Người kia vội vàng nói thêm:

- Nghe người tới bẩm báo nói chuyện này đều vì đệ tử chăm sóc vườn thuốc bày kế gạt người không thành nên phát động trận pháp trả thù, nào ngờ chịu thiệt, bị người phá hủy trận pháp cùng dược thảo. Đệ tử này sợ trong tộc trách phạt nên gửi bùa truyền âm tới vu oan hãm hại đối phương, cũng khiến đệ tử trong thành truy bắt bạn đồng hành của kẻ đó. Đó là đám người giang hồ. Sau khi chống lại lệnh bắt, bọn họ có ba người bị mất mạng.

- Sau khi tu sĩ trẻ tuổi kia chạy tới, đã khiến ba đệ tử chết đền mạng. Sau khi hai huynh đệ Trịnh Huy Hùng xuất hiện lại giết đối phương, chưa ngờ đối phương nhân cơ hội chém giết Trịnh Huy Anh cùng với đệ tử Luyện Khí còn lại, cuối cùng bản thân Trịnh Huy Hùng cũng không địch lại đối thủ. Có người nói người này tên là Lâm Nhất đến từ một địa phương tên là Đại Thương, mới mười bảy, mười tám tuổi đã có tu vi không kém tầng bảy.

Sau khi người này nói một hơi, có ép xuống trái tim đang đập loạn. Bất kể tộc lão xử lý chuyện này thế nào, hắn vẫn báo đúng sự thật thì thỏa đáng hơn!

Cho dù là con cháu trong tộc có làm quá, cũng không nên dùng tám mạng người để trả lại! Lão già đã không thể nhịn được nữa, nam tử áo đen kia vừa nói dứt lời, lão đã đứng phắt dậy, tức giận nói:

- Một tiểu tử từ bên ngoài đến lại cuồng vọng tới mức dám giết con em Trịnh gia ta. Đợi lắt nữa lão phu bắt hắn, lột da rút gân, tế vong hồn của con em Trịnh gia ta! Nói đi, người này trốn ở đâu?

Nam tử vừa nói kia cũng không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói:

- Có người thấy hắn bay về hướng nam!

- Thối lắm! Tu sĩ Luyện Khí kỳ biết bay sao?

Lão già hét lớn một câu khiến hai người khiếp sợ đến mức run rẩy, không dám biện bạch.

- Hừ! Chắc là hắn có pháp khí bay, lão phu xem hắn có thể trốn đi đâu!

Lão già nổi giận đùng đùng, suy nghĩ một lát lại đoán được điều gì. Lão hất ống tay áo và đi ra khỏi sơn động, giơ tay ném ra.

“Oong" một tiếng, ánh sáng màu xanh ba thước lơ lửng ở trước người. Lão bước chân lên phi kiếm, lao thẳng về phía nam.

Phi kiếm kia kéo theo một dải cầu vồng xanh và bay rất nhanh, trong thời gian không đến một nén hương đã đưa lão già bay đến trên biển. Lão vẫn chưa dừng lại mà dùng thần thức tìm kiếm từng đường biển. Chỉ cần Lâm Nhất ở trên thuyền thì sẽ chạy không thoát.

Trên mặt biển cũng không có bao nhiêu chiếc, sau khi quan sát xa gần, những chiếc thuyền nhỏ đề bị lão bỏ qua, nhưng lão già gặp phải thuyền đi biển, thần thức nhanh chóng đảo qua và tiếp tục bay về phía nam. Lão liên tiếp gặp hơn mười chiếc thuyền đi điển nhưng không phát hiện ra được điều gì.

- Một đêm trôi qua, nếu như đi thuyền trên biển xuôi theo hướng gió và hướng nước, xa nhất cũng sẽ không ngoài ngàn dặm. Một tu sĩ Luyện Khí kỳ khống chế pháp khí bay ở trên mặt biển mênh mông cũng bay không quá ngàn dặm. Tiểu tử, chỉ cần ngươi đi theo hướng nam thì chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu!

Trong lồng ngực lão già vẫn tức giận, tiếp tục đuổi theo về hướng nam. Theo tuyến đường biển an toàn, lão vẫn chạy về phía trước hai canh giờ mới thấy trước mặt lại xuất hiện một con thuyền biển.

Ánh sáng phi kiếm bay chếch xuống, lão già cẩn thận kiểm tra từng người trên thuyền đi biển nhưng không thấy dấu vết của người tu tiên, càng không thấy bóng dáng hai tu sĩ một già một trẻ tồn tại. Mà người trên thuyền đi biển nhìn thấy có cầu vồng kiếm bay lướt qua không trung bay cũng không hề hoang mang.

Tính toán đã bay xa như vậy vẫn tìm không được tung tích của đối phương, lão già thu hồi ánh mắt nghi ngờ, tiếp tục chạy như bay về phía trước! Chỉ là sau khi lão đi rồi, người trên chiếc thuyền biển kia đều len lén lau mồ hôi trên trán.

Lại bay về phía trước hơn một canh giờ, lão già không buông tha từng chiếc thuyền biển gặp phải trên đường nhưng vẫn không thu hoạch được gì!

Trong lòng thất vọng, lão già cuối cùng không thể không thừa nhận, tiểu tử Lâm Nhất kia đã chạy thoát rồi! Chỉ là lão vẫn không cam lòng, trên đường quay về vẫn tiếp tục tìm kiếm trên vùng biển.

Cho đến bầu trời tối đen, lão già mới trở lại Tam Thủy Phong trong tình trạng kiệt sức. Tuy nhiên, lão vẫn chưa dừng tay ở đây.

Trịnh gia vẫn có tộc nhân ở Đại Hạ, trong số những người có thể tiến vào tiên môn mấy năm trước cũng có tôn tử của lão già này.

Tôn tử của lão là thiên tài thế hệ trẻ trong gia tộc, mấy năm trước đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, bây giờ có lẽ đã Trúc Cơ thành công. Lão già sai người mang tin qua, bảo những tộc nhân này chú ý mật thiết một người trẻ tuổi tên là Lâm Nhất đến từ Đại Thương, đó chính là kẻ thù của Trịnh gia!

Bình Luận (0)
Comment