Vô Tiên

Chương 520

Sau yên tĩnh ngắn ngủi, mặt biển lại một lần nữa sôi trào, chiếc thuyền xui xẻo kia lắc lư kịch liệt, dường như sẽ lập tức bị lật úp, chìm xuống!

- Hừ! Nghiệt súc!

Giữa không trung, vẻ mặt sư phụ Lan Kỳ Nhi trầm tĩnh lại nhướng mày. Chỉ thấy hai tay bà bấm thủ quyết, đẩy nhẹ về phía trước, lập tức có gió nổi mây phun, cuồng phong rít gào, một chưởng ấn cực lớn thình lình xuất hiện giữa không trung. Chưởng ấn này giống như thực chất, giống như Thần Sử chợt nắm lấy chiếc thuyền biển và nhẹ nhàng di chuyển về phía trước khoảng trăm trượng!

Trời ơi! Thuyền biển lớn như vậy cuối cùng lại bị nó xem là đồ chơi, tùy ý đẩy thôi đã đi xa trăm trượng. Không nói đến những đệ tử phàm tục trên thuyền, ngay cả tu sĩ như Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Thuyền biển vừa được sư phụ của Lan Kỳ Nhi dời đi, trên mặt biển giống như bị đâm ra một lỗ thủng lớn. Trong tiếng sóng vang như tiếng sấm, nước biển bỗng nhiên nhô cao tới mấy trượng. Sau đó con thủy quái dữ tợn lộ ra khỏi mặt nước...

Năm cánh tay lớn của nó vung vẩy trên không trung, sau đó là cơ thể to lớn tới mấy trượng xuất hiện. Trên cơ thể này còn có đôi mắt lớn như vại nước lớn, cùng cái miệng rộng như sơn động, lộ ra sự hung bạo mạnh mẽ cùng bá đạo, tàn ngược cùng vô tình. Khí thế của nó khiến cho người ta khiếp sợ tới cực độ!

Con thủy quái khổng lồ này rất có linh tính, dường như nhận ra chính xác hai nữ tử áo trắng, khi nó vừa nổi trên mặt nước thì vung cánh tay chộp về phía không trung, muốn rửa sạch mối thù bị cụt tay. Cánh tay kia dài hơn mười trượng cộng thêm cơ thể di chuyên trên mặt biển, năm cánh tay nhanh chóng mở rộng ra ngoài sợ phải cao tới hai mươi trượng, thanh thế kinh người!

- Sư phụ, ta tới đây! Nhìn Kim Tơ Kết của ta đây...!

Lan Kỳ Nhi quát một tiếng, tiện tay ném ra một dải tơ với ánh sáng màu vàng chớp hiện. Tơ vàng theo gió tăng lên, lập tức hóa thành một ánh sáng với kích thước chừng mấy chục trượng, lao về phía con nhện tám chân.

Ánh sáng lóe lên, Kim Tơ Kết hóa thành hàng nghìn hàng vạn sợi tơ vàng, trói chặt lấy con nhện tám chân. Con nhện tám chân này thấy tình thế không ổn, lại không chịu cúi đầu, cố gắng giãy giụa, liều mạng lặn xuống dưới nước.

- Ha ha! Muốn chạy à? Điều này lại không phải do ngươi quyết định!

Trong không trung, Lan Kỳ Nhi cười khẽ, tay nàng bấm bí quyết, ngón tay điểm một cái. Kim Tơ Kết tạo thành lưới lớn bỗng nhiên căng ra, từng ánh sáng màu vàng lóe ra, trói con nhện tám chân này càng lúc càng chặt. Theo ngón tay nàng lại điểm, lưới tơ vàng cuối cùng dâng lên khỏi mặt biển và trói con nhện tám chân này ở giữa không trung.

- Sư phụ, con vật ấy lưu lại cũng chỉ thành tai họa, nên giết chết nó đi!

- Ừ!

Lời nói chuyện dường như rất bình thường của hai sư đồ giữa không trung lại quyết định sự sống chết con sinh lực cực lớn trong biển như vậy!

- Vù!

Lan Kỳ Nhi búng ngón tay một cái, một ngọn lửa màu xanh bay ra khỏi ngón tay của nàng, đảo mắt lại chui vào trong lưới vàng. Con nhện tám chân này bị thiêu đốt đau đớn khó chịu nổi, nào ngờ ngọn lửa màu xanh đã lập tức biến thành một quả cầu lửa lớn hừng hực thiêu đốt, thoáng cái đã nuốt lấy nó.

Ngọn lửa màu xanh sáng đến chói mắt, chỉ trong giây lát khi đám người trên thuyền nhìn lại đã thấy ánh lửa tắt. Lan Kỳ Nhi thu hồi Kim Tơ Kết, một ít bột phấn màu đen rơi như mưa vào trong biển. Con nhện tám chân vô cùng hung ác và mạnh mẽ kia đã bị đốt thành tro bụi!

Tiên tử kia rất đẹp! Tiên tử kia cũng rất đáng sợ! Đám người trên thuyền si mê gương mặt tuyệt đẹp của Lan Kỳ Nhi nhưng cũng khó có thể mất đi sự sợ hãi đối với nàng!

- Sư thúc, sư thúc có thể đánh thắng được nữ tử này không?

Nguyên Phong bên cạnh Lâm Nhất đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn cũng bị sự thần thông Lan Kỳ Nhi làm cho chấn động mạnh.

- Xuỵt! Ngươi đừng có lên tiếng giúp ta!

Không ngờ Nguyên Phong lại nói ra một câu vô nghĩa như vậy làm Lâm Nhất lại bị dọa cho giật mình. Bản thân cố ý tránh né mấy ngày, hắn cũng không muốn xuất hiện chuyện không đâu!

Gặp nguy không loạn, xử sự không hoảng hốt, còn trẻ đã có vẻ chính chắn chính là những cảm nhận của Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong đối với Lâm Nhất. Nào ngờ đối mặt với nữ tử này, tiểu sư thúc cuối cùng lại sợ thành như vậy. Hai người tò mò, đồng thời xoay người lại.

Đúng vào lúc này, hai bóng dáng màu trắng đã tới đến trên thuyền, nhưng không hạ xuống. Lâm Nhất đang thầm buồn vì hai sư chất tiện nghi liều lĩnh này, chột dạ ngẩng đầu nhìn, lại tiếp xúc với ánh mắt của Lan Kỳ Nhi. Thấy đối phương cười có ý trêu tức, hắn vội vàng mím môi, từ phía xa chắp tay ra hiệu với vẻ mặt rất xấu hổ!

- Đã nhiều ngày làm phiền rồi! Hôm nay sư đồ ta sẽ rời đi.

Sư phụ Lan Kỳ Nhi đứng ở giữa không trung, gật đầu ra hiệu với đám người Giang trưởng lão phía dưới.

Giang trưởng lão đã ở trên sàn thuyền, vội vàng đi ra vài bước, chắp tay nói:

- Đi cùng với tiền bối cũng là vinh hạnh của chúng ta!

Lâm Nhất rơi vào đường cùng, cũng vượt qua đám người và chắp tay nói:

- Cung kính tiễn tiền bối!

- Ha ha! Mấy ngày qua ngươi trốn tránh cũng cực khổ nhỉ!

Bình Luận (0)
Comment