Vô Tiên

Chương 546

Trước mắt hai người có thể trốn về là do Quý Thang quyết định thật nhanh, Lâm Nhất cũng biết đây là đối phương cố ý. Cho dù khinh công của ngươi có tốt, còn có thể nhanh hơn được phi kiếm sao? Vẻ mặt hai tu sĩ phía sau Túc Mã cũng có phần kỳ lạ.

Tuy nhiên đó không phải là động lòng trắc ẩn trước sống chết của người phàm, mà là bất mãn với hành vi của Túc Mã.

- Tất cả đều là lỗi của đệ tử, đệ tử cam tâm tình nguyện bị phạt. Chỉ là sáu sư đệ của ta sống chết không rõ, vẫn mong sư thúc tổ ra tay cứu giúp!

Cơ thể vạm vỡ của Quý Thang nằm sấp trên mặt đất, cực kỳ bi ai. Làm nhị sư huynh, khi các sư đệ gặp nạn, hắn lại lập tức chạy đi là một sự sỉ nhục, cũng là một sự bất đắc dĩ. Đối mặt với tiên nhân, hắn không là gì cả. Lúc này hắn chỉ mong sư thúc tổ có thể ra tay cứu các sư đệ còn lại trở về.

Sư huynh đệ đi cùng đến đây chỉ có hơn ba mươi người, bây giờ còn lại bao nhiêu? Sống người nào tính người đó!

Giang trưởng lão chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Nhất, lại thấy đối phương yếu ớt nói:

- Ôi! Bọn họ đều chết hết, thi thể cũng không còn!

Trên mặt đất, Quý Thang cùng Du Tử Tiên ngồi dậy, vẻ mặt không tin, chỉ là nước mắt đã tràn ra. Bọn họ hiểu rõ, vào giờ phút này Lâm Nhất làm sao có thể nói lung tung được!

Mạnh Sơn lảo đảo, đôi mắt đỏ hoe, hai tay siết chặt vang lên những tiếng răng rắc. Sáu đệ tử lại chết như thế. Nhưng ngoại trừ bi thương căm phẫn ra, hắn còn có thể làm thế nào?

- Hóa thành tro tàn sao? Bụi về với bụi, cát về với cát, ai nói đây không phải là một kết thúc!

Giang trưởng lão từ tốn nói một câu, trong lời nói cũng không còn sức lực, phần nhiều chính là một sự bất đắc dĩ mệt mỏi.

- Trời giáng tai họa, tránh cũng khó tránh được, đây là do số mạng rồi. Hai người đứng lên đi!

Giang trưởng lão nói một câu, lại không cam lòng hỏi Lâm Nhất:

- Người kia có tu vi thế nào?

- Không phải một người mà là ba người. Tu vi chắc không thấp hơn trưởng lão.

Lâm Nhất khẽ nói. Hắn xoay người, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Giang trưởng lão:

- Nếu như ta không nhìn nhầm, trên trấn có không dưới sáu tu sĩ, ba người này đã đuổi qua!

Giang trưởng lão vẫn không hoang mang như trong tưởng tượng của Lâm Nhất, mà vẻ mặt cứng đờ sau đó khôi phục lại thái độ bình thường. Tay ông vuốt râu bạc, trong đôi mắt già nùa chợt hiện tinh quang, hơi trầm ngâm rồi ngồi thẳng dậy lớn tiếng nói:

- Mạnh Sơn, bất kể như thế nào, chuyện này xem như là một kiếp mà đệ tử du lịch nhất định phải trải qua. Lão phu xem như cố gắng giữ lại chút huyết mạch của Thiên Long phái. Nếu như... lão phu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi dẫn theo các đệ tử tiếp tục đi về phía trước!

Nghe vậy, Mạnh Sơn cùng hai người Quý Thang vừa đứng dậy đều thoáng ngẩn người ra. Giang trưởng lão lại đứng dậy cúi người thi lễ với Lâm Nhất, nói:

- Mong rằng Lâm đạo hữu nhớ tới tình cảm trước kia, để ý đám vãn bối này, lão phu Giang Thủy Thanh cảm tạ!

Lâm Nhất nghe được câu trước của Giang trưởng lão đã biết ông muốn làm gì, sao có thể nhận lấy cái cúi đầu của ông già trăm tuổi này, hắn đã vội lắc mình né tránh, nghiêm mặt nói:

- Giang trưởng lão không cần làm như vậy, chưa đến đường cùng thì trong lòng cần gì phải sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng? Bản thân rơi vào tuyệt cảnh có thể thế nào? Ai dám nói chúng ta không có cơ hội tìm được đường sống trong cõi chết?

- Vậy... Chẳng lẽ đạo hữu không đáp ứng?

Vẻ mặt Giang trưởng lão trang trọng, trong lời nói lộ ra sự bi tráng khiến trong lòng Lâm Nhất trầm xuống, hắn thở dài rồi lặng lẽ gật đầu.

Thấy thế, Giang trưởng lão cười thoải mái, trong nụ cười thê lương lại có chút vui mừng!

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét to...

- Người trong phòng lăn ra đây cho ta!

Mạnh Sơn vô cùng kinh ngạc, vừa muốn nói đã bị Giang trưởng lão giơ tay cản lại. Ông chỉnh lại quần áo, thần thái ung dung nhấc chân đi ra ngoài!

Trên mảnh đất trống trước phòng khách có một đám người đang đứng. Dưới ánh trăng mông lung có một người đứng một mình ở phía trước chính là Túc Mã. Hắn ta chắp hai tay sau lưng, khí thế hung hăng nhìn xung quanh.

Trong khách sạn không ai dám thò đầu ra, chỉ có nhóm người của Thiên Long phái xông ra khỏi cửa phòng, trong tay cầm binh khí, ở trong bóng đêm đối mặt với người.

- Hừ! Một đám người giang hồ cũng dám làm mưa làm gió ở Bắc Tế đảo, bọn họ tính làm chỗ dựa cho hai người các ngươi sao?

Đối mặt với một đám người giang hồ, khí thế của Túc Mã ép người, trong giọng nói lộ ra sự xem thường.

Sau khi đuổi tới khách sạn, hắn ta mới phát giác ra vài phần khác thường. Hai tu sĩ một già một trẻ này lại cùng một phe với những người giang hồ. Vì thế, Túc Mã vẫn vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức lại xem thường. May mà mình đã đoán trước, dẫn theo hai sư đệ ra ngoài, bên mình người đông thế mạnh, đánh cũng nắm chắc phần thắng, còn sợ đối phương lật trời sao?

Thấy đám đệ tử đều đi ra, không một người nào lùi bước, Giang trưởng lão âm thầm gật đầu, tiến lên một bước và ôm quyền nói:

- Giang mỗ ra mắt vị đạo hữu đây! Không biết đạo hữu xưng hô thế nào, đêm khuya tới chơi có chuyện gì?

Túc Mã chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Ta là Túc Mã ở Ngoại Sự Đường của Tế Hải tông. Người của ngươi say rượu gây chuyện, hoành hành, không chỉ đánh huynh đệ của ta, còn đánh cho nhiều dân chúng trong Tế Hải trấn bị thương. Túc mỗ vốn định một lưới bắt đám người hành hung, không ngờ được sau lưng của bọn họ là do lão già này đang giở trò quấy phá. Hừ! Nể tình đồng đạo tu hành, ngươi hãy giao hai dư nghiệt ra thì chuyện này dừng ở đây. Nếu không, các ngươi một người cũng không thoát khỏi trách phạt.

Giang trưởng lão quay đầu thấy Lâm Nhất đã đến phía sau của mình, trong lòng ông cũng an tâm hơn, lại nói với Túc Mã:

- Vị đạo hữu này, trước không nói đệ tử của ta có say rượu gây chuyện hay không, những người này ỷ vào người đông thế mạnh cầm vũ khí tới bắt nạt cũng không cần phải nói ra, cho dù hai bên bọn họ có ra tay, đệ tử của ta cũng không có một người nào tiến lên giúp đỡ. Có thể thấy được chúng ta ở Tế Hải trấn không có ác ý với người. Đạo hữu đã giết sáu đệ tử của ta, bây giờ lại xông tới cửa tìm người. Xin hỏi đạo hữu, bên phía đạo hữu có một người nào chết sao? Vì sao lại lấy tính mạng của sáu đệ tử ta?

- Hừ! Lão già, ta không nói nhiều với ngươi. Người đánh huynh đệ ta phải chết! Người đi cùng cũng phải chết! Hai tiểu tử này đừng tưởng rằng chạy nhanh thì không sao, chúng cũng khó thoát khỏi cái chết. Ta lại nói với ngươi một câu, lão già, đây là ta nể mặt ngươi, nếu không giao người ra, ta tự mình qua lấy tính mạng của bọn chúng, ngươi có thể ngăn được sao?

Dáng vẻ Túc Mã kiêu ngạo, nói lời đe doạ.

Bình Luận (0)
Comment