Vô Tiên

Chương 605

... ... ... ... ...

- Tu vi của lão phu sao lại chợt cao chợt thấp, sao lại đúng dịp xuất hiện ở nơi này chứ gì?

Bạch Tán Nhân tay vịn râu dài, ánh mắt sâu sắc, như nhìn thấu tận đáy lòng người vậy, ông ta nhìn Lâm Nhất cười nói:

- Bất quá là Huyễn Linh Thuật thôi, chút pháp môn nhỏ che giấu tai mắt người đấy mà.

Bạch Tán Nhân nói xong, đưa ánh mắt về phía xa xa, nhẹ giọng nói ra:

- An tâm chớ vội, lão phu cùng ngươi chỉ vô tình gặp được thôi!

Lâm Nhất bị người nói phá tâm cơ, có chút lúng túng, chỉ có thể cười khổ nói:

- Bạch đạo hữu... Bạch tiền bối! Tại hạ cũng chỉ đi ngang qua chỗ này, cũng không như ông nghĩ, cái này...

- Ha ha! Ngươi không phải người của Đại Hạ sao! Đến từ hải ngoại à?

Bạch Tán Nhân đã cắt ngang lời nói của Lâm Nhất, giống như một già một trẻ nói chuyện thường ngày.

Bộ dạng thần bí khó lường của lão đầu này, nói chuyện rất hòa khí. Lâm Nhất gật đầu đáp:

- Tại hạ đến từ Đại Thương...

- Ha! Đại Thương cách nơi này rất xa a! Vạn dặm xa xôi mà đến, chính là vì tìm Mộc gia hay sao? Trước mắt vì sao lại đi chứ?

Anasnh mắt của Bạch Tán Nhân sáng lên, nhiều hứng thú nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, nói ra:

- Tiền bối không phải là đi qua Đại Thương...

- Đại Thương cũng không phải địa phương tốt gì, đi hay không đi có gì ly kỳ đâu chứ. Ờ! Lão phu đã rõ rồi...

Bạch Tán Nhân lại một lần nữa đã cắt ngang lời của Lâm Nhất, gõ ngón tay 'đốc đốc' trên bàn, có chút tự đắc cười nói:

- Những người giang hồ đồng hành với ngươi đều là đến từ Đại Thương, sau đó lại bị người của Mộc gia đưa tiễn. Những người này hẳn có chút quan hệ với Mộc gia, ha ha! Có ý tứ, thì ra Mộc gia đến từ Đại Thương a!

Lâm Nhất có chút theo không kịp câu chuyện của Bạch Tán Nhân, không làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười không nói.

Bạch Tán Nhân nhìn Lâm Nhất lắc đầu, có chút cười cợt nói ra:

- Ngươi chắc không phải là bị Mộc gia đuổi ra ngoài chứ?

Lâm Nhất gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào. Hắn rốt cuộc khó mà nói Mộc gia có ý chiêu mộ bản thân mình, là mình không muốn mới rời khỏi. Phàm không thể làm tuyệt, lời cũng không thể nói đầy. Nếu đắc tội Mộc gia, cần gì phải giành nói cho sướng cái miệng này chứ!

Bạch Tán Nhân vuốt râu nhìn Lâm Nhất, không ngờ lại mang theo nụ cười hài hước nói ra:

- Ngươi đừng nói với lão phu là, ngươi coi thường Mộc gia mới rời khỏi đấy!

Lâm Nhất tức cười! Lão đầu này vì sao lại khéo hiểu lòng người thế, không phải là ta suy nghĩ gì ông cũng biết được đấy chứ!

Bạch Tán Nhân nhìn vẻ bối rối của Lâm Nhất, vuốt râu nói:

- Gia tộc không phải là một loại đức tính, hạng người thấy lợi quên nghĩa, nịnh nọt. Nếu là ngươi dựa vào Mộc gia ngược lại không tốt. Lão phu nghĩ rằng, ngươi đi là điều tốt! Có phải là muốn gia nhập Tiên môn hay không?

Đây là đang cố ý nói trêu chọc, người này không phải thật sự biết nguyên nhân ta rời khỏi Mộc gia chứ? Đối mặt với lão đầu cơ trí cùng tài ăn nói phi phàm như vậy, Lâm Nhất cảm thấy mình nên im miệng không nói cho thỏa đáng.

- Ngươi muốn gia nhập vào Tiên môn, trước mắt cũng không có ai giúp cho ngươi. Lão phu là tán tu, không lui tới với những Tiên môn đó!

Bạch Tán Nhân lần này không suy đoán ra được cách nghĩ của Lâm Nhất, nhưng cũng không loạn ngữ nói bậy như lần đầu gặp gỡ. Hắn ngữ trọng tâm trường nói ra:

- Tiểu tử họ Phan kia may mắn gặp lão phu, 10 khối linh thạch mua được sự dạy dỗ. Mà khối ngọc giản đó của ta có rất nhiều tác dụng, hắn cũng không biết hàng, cuối cùng tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi. Luôn nghĩ đi đường tắt, nhưng lại lẫn lộn đầu đuôi, quên đi bổn phận của tu sĩ. Trên đời này, phàm chỉ có dựa vào bản thân mình!

Giọng nói vừa chuyển, Bạch Tán Nhân mang theo thần tình hiền hoà nhìn Lâm Nhất nói ra:

- Ngươi và hắn tuổi tác tương đương nhau, lão phu lại coi trọng ngươi!

Đối phương nói nhiều như vậy, bổn ý của ông ta vẫn khiến cho Lâm Nhất khó có thể đo lường được. Hắn chỉ có thể lắc đầu, lộ ra nụ cười khiêm tốn.

- Người tuổi trẻ, có thể không động tâm vì ngoại vật, không sử dụng ngoại vật mà đánh giá, không dễ a! Nhìn thế gian vạn vật là bình thường, khó khăn chính là khó ở phân biệt hư thật, thiệt giả phân chia. Nếu có thể làm được tình trạng không lấy vật làm vui, không lấy được làm của mình mà buồn, hiểu được hư thật thiệt giả cũng chẳng qua là bình chướng của nhất niệm, đại đạo Trúc Cơ không khó!

Bạch Tán Nhân ngữ khí chậm chạp, lời nói mang ẩn ý.

Lâm Nhất nghe vậy vừa muốn khiêm nhượng một phen, chợt thấy trong ánh mắt của đối phương mơ hồ có vẻ mong đợi, trong lòng hắn hơi có sở ngộ, đứng dậy chắp tay nói:

- Đa tạ tiền bối dạy bảo!

Bạch Tán Nhân nhìn đối phương chấp lễ quá mức cung kính, ông ta mỉm cười gật đầu, trong thần sắc rất có vẻ tán thưởng. Ông ta uống một hớp, nói ra:

- Ha ha! Đừng chê ta lão đầu dài dòng là được! Bất quá là tuổi tác lớn rồi, liền thích càm ràm, không giống một số người tuổi trẻ nhạy bén huân tâm, không ngờ lại làm thủ đoạn đánh đánh giết giết, chết tiệt!

Giọng của Bạch Tán Nhân đột nhiên trở nên ác liệt, bát trà trong tay chợt đặt mạnh trên bàn, nước trà bắn ra một bàn. Thời khắc này Lâm Nhất kinh ngạc, không nghĩ đối phương ngang ngược, mà quay đầu nhìn lại trên sơn đạo.

- Đứng lại cho ta! Lừa linh thạch của gia gia ngươi còn muốn chạy?

- Ngươi thúi lắm! Rõ ràng là ngươi muốn nuốt đan dược của ta, còn ngậm máu phun người!

- Ha ha! Gia gia muốn nuốt đan dược của ngươi thì đã làm sao! Còn không đứng lại cho ta!

- Hừ! Vạn gia ngươi chẳng lẽ thực sự có can đảm cùng Đan Nguyên tông ta là địch sao?

- Ha ha, giết hai người các ngươi, ai lại biết duyên cớ của những việc này!

Theo một loạt tiếng mắng chửi truyền đến, hai nam tử áo bào xanh, trên người vươn vết máu, thân hình lảo đảo xuất hiện trong sơn đạo. Hai người vừa cực lực chạy về phía trước, vừa nổi giận quay đầu lại mắng chửi. Trong tay của từng người còn cầm một thanh phi kiếm mờ đi không ánh sáng, biểu lộ ra khá thảm hại.

Hai người chạy vội tới cạnh tiểu điếm ven đường, vào lúc gặp được Lâm Nhất và Bạch Tán Nhân. Thần sắc kinh hoảng của hắn ngẩn ra, lập tức sinh ra ý nghĩ nhờ giúp đỡ.

Trong đó người nam nhân toàn thân hơi thấp chút, hô to lên trong cuống quít:

- Vạn gia ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít, đoạt đan dược của ta, xin đạo hữu viện thủ. Tại hạ là Linh Giám của Đan Nguyên tông xin cảm tạ!

Hắn cùng với người còn lại bên cạnh không ngờ lại chạy tới Lâm Nhất.

- Hừ! Người trẻ tuổi này lòng bất lương!

Bên tai của Lâm Nhất truyền đến tiếng nói quen thuộc. Hắn biết là Bạch Tán Nhân hảo ý nhắc nhở mình, nhưng cũng không tiện quay đầu liền đi. Hai người trẻ tuổi này hắn đã gặp qua, chính là hai vị tu sĩ mặc áo bào xanh mà hắn đã nhìn thấy lúc mới tới Đại Hạ, khi trú mưa trong tửu quán ở núi. Lúc đó hai người còn chủ động chào hỏi, làm người rất hiền hoà, cũng không phải là bộ dạng tu sĩ huênh hoang, cho người ta cảm giác không tệ.

Hai người này không biết tranh đấu với ai, hiển nhiên còn bị thương. Tuy chỉ gặp mặt một lần, đối phương xảy ra chuyện gì cũng không có quan hệ gì với Lâm Nhất . Thế nhưng lúc này nếu muốn làm bộ như người đi đường, hắn vẫn không quen lắm.

Mà hai người này cũng xác thực như Bạch Tán Nhân nói, có hiềm nghi kéo người xuống nước. Người lâm nguy cảnh giống như nước chìm, đây cũng là chuyện thường tình của con người, Lâm Nhất cũng không trách mắng đối phương. Nếu chuyện không thể làm, cùng lắm thì mình né tránh là được.

Chỉ có điều, hai người này một người là tu vi của tầng bảy, một người là tu vi của tầng tám, rốt cuộc đắc tội người nào, khiến cho họ chạy trối chết như thế chứ?

Lâm Nhất nhìn lại phía sau lưng hai người nọ, bốn người nam tử mặc áo bào đen  đang đuổi theo, khởi động phi kiếm, đảo mắt liền đến cách đó không xa.

- Ha ha! Xem ngươi còn trốn đi đâu!

Một nam nhân trung niên có tu vi Luyện Khí tầng tám hô to gọi nhỏ chạy tới. Ba người còn lại cũng đều là tu vi của tầng bảy, tầng tám, nhìn hai đệ tử của Đan Nguyên tông  giống như nhìn vật trong túi vậy, trên mặt của từng người một hiện lên thần sắc vui mừng, roạt một cái tản ra, bao vây lại tiểu điếm.

Một nhóm người kêu đánh kêu giết xông tới, khiến cho hai vợ chồng ông lão của tiểu điếm ven đường đã sợ tới mức bỏ công việc đang làm trên tay, chạy nấp vào trong căn nhà tranh. Họ làm rơi cả củi bên cạnh bếp lò, hãy còn bốc lên khói trắng.

- Bốn người này lại càng lòng dạ xấu xa a! Đáng ghét!

Bạch Tán Nhân lẩm bẩm một câu, bộ dạng việc không liên quan đến mình, không ngờ lại đi tới bên nhà bếp nhặt củi đốt lên, ngồi xuống đốt lửa.

- Tại hạ là Linh Thuật của Đan Nguyên tông, xin vị đạo hữu này chủ trì công đạo. Ban ngày ban mặt, há có lý lẽ ép mua ép bán chứ?

Một nam tử áo bào xanh có vóc người cao hơn chút, chạy vào nhà tranh, miệng to thở hổn hển.

Lâm Nhất không thoát thân nổi, rơi vào đường cùng, không làm gì khác hơn là vọt tới người chắp tay một cái nói ra:

- Tại hạ Lâm Nhất, bất quá là một tán tu, cũng chỉ đi ngang qua nơi này, nhị vị... nhị vị có muốn uống nước hay không?

Thấy Lâm Nhất có ý từ chối, Linh Giám nóng nảy, vội vàng giải thích:

- Lâm đạo hữu có chỗ không biết, vì đan dược của rất nhiều gia tộc trong Đại Hạ đều đến từ Đan Nguyên tông ta. Cho nên hai sư huynh đệ ta phụng sư mệnh đi hải ngoại các đảo đưa tặng đan dược, lúc trở về, vì trên người còn có một số đan dược, liền đến thị trấn của Vạn gia chào hàng . Thế nhưng mấy người đệ tử kia của Vạn gia muốn mua ép giá. Huynh đệ ta đương nhiên không đồng ý.

Ai ngờ mới rời khỏi Xích Hà trấn không xa, mấy người vô lương này liền đuổi tới cưỡng đoạt đan dược, thế cho nên đánh nhau chết sống. Huynh đệ ta không địch lại đối thủ nhiều người, chỉ có thể vừa đánh, vừa rút lui. Lâm đạo hữu, ngươi nói mọi người đều là người trong đồng đạo, sao có thể có chuyện thương thiên hại lí này chứ!

- Không phải... Hai vị đạo hữu không phải người trong Tiên môn sao? Tu sĩ trong gia tộc hãy còn không đến mức khi dễ hai người chứ... ?

Lâm Nhất có chút mơ hồ, hỏi ngược một câu. Hắn vẫn cho là, Tiên môn là ngự trị trên gia tộc, vì sao hôm nay Tiên môn đệ tử lại gặp uất ức như vậy chứ?

Sắc mặt của Linh Giám đỏ lên, vội vàng nói ra:

- Đạo hữu có chỗ không biết, Đan Nguyên tông ta dựa vào đan dược tăng trưởng, tu vi bản thân cũng có quan hệ cùng luyện đan, nhưng lại yếu hơn trên dường chém giết.

- Sư huynh nói đúng a! Vạn gia này chính là dựa vào Chính Dương tông, lại há chịu Đan Nguyên tông ta để vào trong mắt. Mấy người này rõ ràng muốn giết người diệt khẩu  a!

Linh Thuật chạy đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn bát trà trên bàn, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, nói xong liền bưng lên uống 'ừng ực ừng ực'.

Đúng a! Người đã chết, liền xong hết mọi chuyện, ai lại biết người của Đan Nguyên tông bị người của Vạn gia giết chứ! Lâm Nhất nghĩ đến đây, trong lòng âm thầm sợ hãi! Mấy người này của Vạn gia, nếu thật sự nổi lên lòng giết người cướp của, sợ là sẽ không lưu lại nhân chứng. Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Bạch Tán Nhân, thấy ông ta đang chổng mông lên thổi lửa, căn bản không để ý tới hết thảy phát sinh quanh mình.

- Xin giao ra đan dược. Chuyện này xem như kết thúc. Nếu không, thất thủ, khó tránh khỏi sẽ có chết!

Người cầm đầu nói chuyện, vóc người to lớn rất khoẻ mạnh, một thân hơi hám cường đạo, bộ dáng tu sĩ căn bản không hợp lắm với trong tưởng tượng. Ba vị đệ tử của Vạn gia còn lại cũng đua nhau phụ họa, bảo Linh Giám và Linh Thuật mau chóng giao ra đan dược.

- Đan dược của Đan Nguyên tông quả thật thần kỳ a! Ta rõ ràng đã chém vào bắp chân của tiểu tử kia một kiếm, nhưng mà chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, liền không thấy miệng vết thương!

- Ta còn chém cánh tay của tiểu tử vóc người thấp bé kia một kiếm. Ngươi nhìn xem, giờ này chỉ còn lại vết máu trên xiêm y mà thôi. Chà chà! Đan dược kia quả thực có chút môn đạo đấy.

Bốn người đã làm thành cái vòng, cũng không sợ đối phương bỏ chạy nữa. Nhắc tới đan dược, đều ánh mắt lộ ra vẻ tham lam nóng cháy, hận không thể nhào lên thuận lợi lột sạch sẽ hai sư huynh đệ Linh Giám.

Dáng vẻ bệ vệ, tham lam và lớn lối của những đệ tử Vạn gia khiến trong lòng của sư huynh đệ này một trận  kinh hoảng. Sau khi hai người nhìn nhau, Linh Giám cắn răng một cái, từ trên người móc ra một đống bình nhỏ liền nhét vào trong tay Lâm Nhất, thần tình khẩn thiết nói ra:

- Đan dược còn lại đều ở chỗ này, tổng cộng có tất cả ba bình Tụ Khí đan, ba bình Sinh Cơ đan, một bình Hồi Linh đan, đều tặng cho Lâm đạo hữu, mong rằng đạo hữu viện thủ, Đan Nguyên tông sau này tất có hậu lễ đáp tạ!

- Trọng thưởng tất có tử sĩ a! Thường nói, người chết vì tiền tài, chim chết vì cái ăn, quả nhiên!

Bạch Tán Nhân nói xong một câu, bị hơi khói dưới lò hun đến ho khan vài tiếng. Ông ta lúc này đã không phải tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, mà là một người phàm cả người không có chút nào linh khí ba động.

... ...

Bình Luận (0)
Comment