Vô Tiên

Chương 611

... ... ... ...

Đại Thương! Bao lâu không nghe được hai chữ này rồi! Lại có bao nhiêu lâu không gặp người cố quốc! Nhất thời tâm triều phập phồng, Nhược Thủy chân nhân có chút vội vàng hỏi:

- Hai ngươi nhanh nói vi sư nghe, người đó đi đâu rồi? Vì sao không dẫn tới tông môn?

Sắc mặt của sư huynh đệ đăng đắng, vội vàng lại đi chầm chậm trở lại.

Sư phụ sinh tính đạm bạc, tỳ tính ôn hòa, một lòng ngây ngốc mê đan đạo, cũng không hỏi tới danh lợi phân tranh giữa tu sĩ. Thế nhưng hôm nay sao lại hỏi tới không thôi đối với một tên tán tu chưa bao giờ gặp mặt như thế chứ.

- Sư phụ... Sư phụ, tên Lâm Nhất này...

Linh Giám bối rối vò đầu, cái này phải nói với sư phụ thế nào đây?

Trong lòng của Nhược Thủy biết đồ đệ có lòng lừa gạt, sắc mặt của ông ta trầm xuống, hướng về phía Linh Thuật nói ra:

- Ngươi thật tình bẩm báo lại cho ta!

Xong rồi! Sư phụ giận thật rồi, thấy sắc mặt của sư phụ, Linh Thuật sợ tới mức trong lòng lộp bộp. Từng ấy năm tới nay, chưa từng thấy qua sắc mặt của sư phụ khó coi như vậy. Hắn mặc kệ sư huynh, bèn nhất ngũ nhất thập nói một lần như thế nào gặp Lâm Nhất, đối phương sao lại xuất thủ, như thế nào giết đệ tử của Vạn gia, lại làm sao bị thương vân vân.

Việc đã đến nước này, Linh Giám cũng không dám che giấu, đàng hoàng nói ra:

- Hai người họ hẳn thi triển bí thuật mới trốn khỏi sự đuổi giết của Vạn gia, ở trên đường bị con cùng với sư đệ gặp được. Thế nhưng hai người này bị thương nặng bất tỉnh, sợ là không sống được rồi. Đệ tử cảm động và nhớ ân xuất thủ cứu giúp của hắn, bèn cho hắn uống viên đan dược giữ mạng.

Nói đến chỗ này, Linh Giám thấy sắc mặt của sư phụ âm trầm dọa người, vội vàng nói tiếp:

- Nhưng mà trong núi có rất nhiều dã thú, người của Vạn gia chắc chắn ở phía sau đuổi giết. Con cùng với sư đệ sau khi thương nghị xong, liền dẫn hai người kia chạy vội mấy chục dặm về phía trước, mới tìm một sơn động đặt bọn họ trong đó, lại dùng núi đá ngăn bên ngoài cửa động. Giờ này đã qua nhiều ngày, bọn họ sống hay chết, không phải đệ tử biết được rồi!

Nhược Thủy chân nhân nghe được chỗ này, sắc mặt của ông ta chuyển tốt. Đồ đệ của mình mặc dù nhát gan sợ phiền phức, cũng không phải là người tuyệt tình. Chỉ có điều hai người này sinh tử khó liệu, chỉ có thể nhìn xem Tạo Hóa của họ như thế nào. Ông ta nói với Linh Giám:

- Nói cho ta nghe sơn động chỗ hai người họ ở!

Trong lòng của Linh Giám thở ra nhẹ nhàng, vội vàng lấy ra một cái ngọc giản, ghi lại vị trí của sơn động giao cho sư phụ.

- Hai người các ngươi trở về phạt cấm túc bế quan, không có lệnh của ta không được đi ra sơn môn!

Nhược Thủy chân nhân cầm ngọc giản sau khi nhìn thoáng qua, liền ném ra một câu, ngự kiếm mà lên.

- Sư huynh, sư phụ đây là thế nào? Chưa từng thấy qua lão nhân gia tức giận như vậy đấy!

Linh Thuật thấy thân ảnh của sư phụ đi xa, nỗi khiếp sợ vẫn còn hỏi.

- Ta làm sao biết được nha! Ai! Ta và ngươi hay là đi trở về đàng hoàng ngây ngô đi!

Linh Giám nhún nhún vai, bộ dạng ủ rũ cúi đầu, đi thẳng.

Linh Thuật thấy sư huynh đi rồi, hắn cũng chỉ đành đi theo. Hai người này chỉ nghĩ sư phụ trách phạt, căn bản chưa để trong lòng tên Lâm Nhất sống chết không rõ kia.

Hai sư huynh đệ thường du tẩu giữa Tiên môn và gia tộc, sớm luyện thành tỳ tính khéo đưa đẩy, giá họa cho người khác cũng là sự tình thông thạo, bấy giờ mới vô tình hay cố ý lừa Lâm Nhất. Mà Diệp Vũ mang theo Lâm Nhất mượn nhờ Độn Thổ thoát đi, vào lúc khí lực chống đỡ hết nổi, hiện thân vừa đúng dịp bị hai bọn họ gặp được.

Diệp Vũ và Lâm Nhất đều hôn mê bất tỉnh, đây hết thảy đều do hai bọn họ gây nên. Dưới lương tâm bất an, sau khi do dự nửa ngày, sư huynh đệ liền cho hai người ngất đi trên đất uống vào đan dược.

Nhất niệm trắc ẩn, hoặc là những nguyên do khác, hai huynh đệ lại sợ đối phương bị dã thú kéo đi, cũng sợ người của Vạn gia đuổi tới mà dính líu đến bản thân mình. Kết quả là, hai bọn họ liền mang theo Lâm Nhất và Diệp Vũ lại chạy hơn mười dặm đường về phía trước, vừa đúng lúc gặp một cái sơn động, bèn đặt họ vào sơn động, lúc gần đi cũng tốt bụng dùng đá tảng cản ngoài cửa động.

Hai huynh đệ xoay người liền ném Lâm Nhất ra sau đầu, nhưng mà cũng vì lương tâm phát hiện nhất thời nên cứu được hai người Lâm Nhất và Diệp Vũ. Thế sự vô thường, lại đều có nhân quả luân hồi nhất ẩm nhất trác, nhìn như tầm thường, sau nghĩ tới, há có thể nói chỉ trùng hợp thôi sao?

Nếu không phải dính líu tới hai người Linh Giám, Lâm Nhất cũng sẽ không gặp sinh tử kiếp nạn này, lại càng không dẫn ra Diệp Vũ sau lưng Bạch Tán Nhân. Mà sau lại là nguyên nhân của hai người Linh Giám, mới khiến cho Lâm Nhất tránh gặp phải sự đuổi giết sau cùng. Còn Nhược Thủy chân nhân cũng bởi vì lộ vẻ động lòng, há chẳng phải sự việc không có nguyên nhân sao?

..

Lâm Nhất vào lúc này lại một lần nữa sa vào trong giấc mộng đã lâu.

Cảnh tượng trong mộng có chút xa lạ, vừa tựa như đã từng quen biết. Thân ảnh áo trắng hơn tuyết kia thướt tha như mây trắng thổi qua bầu trời... Vô số đạo phi kiếm độn quang xẹt qua phía chân trời, đuổi tới bản thân mình... Đỉnh núi cao, trong mây mù, có người cười âm thầm. Một người hình như là Mộc Thiên Viễn, còn có một bộ mặt không rõ... Đó là đỉnh núi cao thông thiên, thẳng tới tận trời, bản thân mình đột nhiên từ phía trên kia rơi xuống, tiếng kinh hô bên tai có chút quen tai, còn có thân ảnh như mây trắng kia... Tự thân đập mạnh xuống đất, đứt gân gãy xương, còn có một bộ mặt cười gằn, đánh về phía mình... Là Vạn gia chủ... Không... !

Lâm Nhất kinh hãi tỉnh lại từ trong mộng, theo sau chính là thân thể đau khổ rên lên một tiếng. A... ! Nỗi đau đớn khó nhịn truyền đến từ toàn thân, mắt tối sầm lại. Hắn lại kẽo kẹt, kẽo kẹt cắn chặt lấy khớp hàm, cả người run rẩy, khó khăn mở hai mắt ra.

Mới rồi là cảnh trong mơ sao? Trước mắt là một chỗ sơn động đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy, bản thân mình đã chết rồi sao? Lâm Nhất muốn ngồi dậy, loại nỗi đau xé rách tim gan đó trong nháy mắt truyền đến từ hai tay tới tứ chi bách hài. Sau khi hắn hự lên một tiếng thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán. Qua một lúc lâu về sau, hắn không làm gì khác hơn là bất đắc dĩ từ bỏ, nằm trên đất như từ trước vậy, hư nhược rồi nhắm hai mắt lại. Lại qua hồi lâu sau, đau đớn không chút nào giảm, ký ức chậm rãi sống lại. Hắn hiểu được, cái quá khứ kia, không phải đều là cảnh trong mơ! Mà bản thân mình chưa chết đi!

Bản thân mình còn chưa chết! ? Là ai cứu mình? Chỗ này là chỗ nào?

- Ngươi... Ngươi đã tỉnh!

Sau một loạt tiếng thở dốc, có người nói chuyện.

Giọng nói này có chút quen thuộc! Đây không phải là mộng! Người này ngay bên cạnh!

Từ từ mở mắt, Lâm Nhất vẫn là cái gì đều không thấy được, trong chóp mũi truyền đến mùi thảo mộc dâng ướt, còn có một cổ mùi máu tanh nhàn nhạt.

- Bạch... Bạch tiền bối?

Tâm thần của Lâm Nhất có chút hoảng hốt. Người nói chuyện, tiếng nói mệt mỏi không chịu nổi, trung khí không đủ, hiển nhiên là bị thương nặng trong người, nhưng mà hắn vẫn nghe ra đây là thanh âm của Bạch Tán Nhân.

- Khục... Khụ

người đó ho khan hai tiếng, thở phào.

- Tiểu tử ngươi... Cuối cùng là đã tỉnh lại, cũng không uổng ta cứu ngươi một trận! Nhanh chóng nói cho ta biết, Lang Nha kiếm của ta làm thế nào rơi vào trong tay của ngươi?

Trong giọng nói hư nhược của Bạch Tán Nhân, có chứa mấy phần may mắn và mong đợi.

Ông ta cứu mình? Lang Nha kiếm làm biến thành của ông ta chứ?

Lâm Nhất nằm ngửa, suy nghĩ có chút loạn, đáy lòng có chút lạnh. Hắn nghe không hiểu điều gì trong lời nói của Bạch Tán Nhân, nhưng mà lúc này trong khí hải, trống không đãng đãng. Trong cơ thể đã không có linh lực, liền không có tu vi. Không nghĩ ngợi nhiều được, hắn vội hỏi thăm thân thể của mình.

Thần thức vẫn còn, khiến cho Lâm Nhất thoáng nhẹ nhàng thở ra. Hai tay áo bào không có, xương cốt của song chưởng nát hết, huyết nhụcnổ tung, xương trắng đều lộ ra. Cũng còn may! Huyền Thiên thuẫn che lại tâm mạch, tạng phủ tuy có lệch vị trí, cũng không bị tổn thương lớn. Khi hắn tra xét cẩn thận, giữa ngũ tạng lục phủ, có ẩn một tia linh lực, đang thong thả mà thỉnh thoảng dạo chơi không chừng.

Chính là một tia linh lực này khiến cho Lâm Nhất lại thêm chút ít an ủi. Hắn đang nghĩ làm thế nào trị thương, tiếng nói của Bạch Tán Nhân lại vang lên...

- Nói mau... Ta... chống đỡ không được bao lâu!

Trong thần thức, Lâm Nhất bấy giờ mới thấy rõ tình hình bên trong sơn động. Bên trong sơn động lớn một vài trượng bị phong bế, bên chân của mình, một trung niên nhân nửa ngồi tựa vào trên vách đá của sơn động. Sắc mặt của ông ta màu xám xanh, hai tròng mắt vô thần, ba luồng râu xanh nhuộm vết máu. Đây là Bạch Tán Nhân đấy ư?

Tỉnh lại liền dường như đã cách một thế hệ vậy, nghe thấy chứng kiến, khiến người ta có chút không xoay chuyển được. Giọng của Lâm Nhất có chút chần chờ hỏi han:

- Ông là... ?

Người đó sâu kín thở dài, cố hết sức nói ra:

- Tu vi của ta mất hết... Sống không được bao lâu! Lúc trước không dùng tướng mạo sẵn có gặp người, chính là tình trạng cực chẳng đã... Ta... nguyên danh Diệp Vũ!

- Đợi một chút... Ông nói cái gì... ?

Lâm Nhất nghe cái tên Diệp Vũ này, trong đầu linh quang nhoáng lên một cái, có chút khó có thể tin hỏi:

- Vũ chân nhân? Ông chính là Diệp Vũ sao?

Người trung niên nghe được Lâm Nhất nói như thế, sắc mặt lập tức nhiều thêm tầng sát khí! Ngực ông ta kịch liệt phập phòng, lạnh giọng chất vấn:

- Nói như vậy... Ngươi thật sự tiến vào mộ huyệt của Xảo Nhi đúng không? Ngươi to gan... Khụ khụ!

Bình Luận (0)
Comment