Vô Tiên

Chương 621

..

Đảo mắt đã là khí trời tháng mười, vốn là mùa trời đông giá rét tiêu sát, bên trong Quy Linh cốc vẫn như cũ hoa lá tốt tươi, đâu đâu cũng thấy đều là mùa xuân.

Một ngày nọ, Lâm Nhất cảm thấy cửa động có người đến, vội vàng thu hồi tứ tượng kỳ trận.

Quả nhiên, Nhược Thủy chân nhân lách mình đi đến, ra hiệu Lâm Nhất không cần đa lễ, liền bảo hắn ngồi xuống, bấy giờ mới tử tế quan sát người tuổi trẻ trước mắt. Tay ông ta vân vê râu khẽ vuốt cằm, ôn hòa nói ra:

- Thương thế khôi phục không tệ, như thế ta cũng yên tâm rất nhiều!

- Nếu không có tiền bối dốc lòng chăm sóc, làm gì còn có tiểu tử ngày hôm nay! Đại ân của tiền bối, Lâm Nhất không dám quên!

Dưới tình chân ý thiết, Lâm Nhất cúi người nói cám ơn.

Nhược Thủy trừng mắt, lắc đầu trách cứ:

- Tiểu tử ngươi không cần cùng ta khách khí, ở Đại Hạ ngươi ngước mắt không quen ai, ta không cứu ngươi thì ai cứu ngươi chứ?

Nghe vậy, Lâm Nhất yên lặng gật đầu. Tuy nói hắn cùng với Nhược Thủy quen biết không lâu, nhưng biết rõ đối phương sinh tính thuần hậu, cực nhớ tình cũ, đối với một vãn bối đến từ cố thổ có thể nói thật tâm thật ý. Phần ân tình này chỉ có ghi tạc trong lòng, cũng không cần thiết lúc nào cũng treo ngoài miệng.

- Lần trước lúc ta tới, thấy thương thế của ngươi đến giai đoạn khẩn yếu quan đầu khôi phục, sợ làm trễ nải ngươi trị thương, nên không trở lại quấy rầy ngươi. Đan dược bất quá là lực lượng phụ trợ chữa thương, cuối cùng vẫn cần dựa vào chính ngươi hành công điều dưỡng mới được. Không nghĩ tới, chỉ qua hơn ba tháng, ngươi không chỉ có thương thế khỏi hẳn, thân thể cũng đã bình phục như lúc ban đầu, ha ha! Lúc trước ta còn xem thường ngươi!

Nếu như tu sĩ tầm thường tổn thương nặng như vậy, thân thể nếu muốn chân chính khỏi, ít nhất cần phải trên nửa năm. Lâm Nhất này quy công cho đan dược chi lực của Nhược Thủy, lại không biết « Huyền Thiên tâm pháp » mà hắn tu đồng dạng kỳ diệu. Hắn lần này bị thương nặng, lại cũng không là vết thương trí mệnh, chỉ cần có thể hồi tỉnh lại vận chuyển Huyền Thiên tâm pháp, thương thế cũng có thể chậm rãi khôi phục lại.

Trước mắt, tu vi của Lâm Nhất quá thấp, sự rộng lớn và thâm ảo của « Huyền Thiên tâm pháp » còn phải đợi hắn sau này đi tìm tòi rồi.

Thường nói, yêu ai yêu cả đường đi. Nhược Thủy đánh trong đáy lòng yêu thích tên tiểu tử đến từ cố thổ này. Lúc trước nghe nói Lâm Nhất đến từ Đại Thương, ông ta không thích nhiều chuyện liền vội vã muốn đi cứu đối phương. Giờ này vì nguyên nhân của Tô tiên sinh, ông ta đối với hắn lại thêm một phần tình cảm trân trọng.

Giọng nói vừa chuyển, Nhược Thủy tiếp tục nói ra:

- Vốn định thu ngươi làm y bát truyền nhân của ta, nhưng mà lại không muốn để cho ngươi như ta vậy. Phải biết, làm luyện đan sĩ nhìn như tiêu diêu, lại khó có đại hành động. Trong mấy ngày nay, ta suy đi nghĩ lại, tìm một chỗ đi cho ngươi. Nơi đó có nguy hiểm, nhưng cũng đồng dạng có cơ duyên tồn tại. Không biết, ý của ngươi như thế nào?

Giọng của Nhược Thủy hơi chút ít tiếc nuối, ánh mắt của ông ta hàm chứa vẻ mặt ân cần, lẳng lặng nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều, cúi người đáp:

- Hết thảy do tiền bối làm chủ!

Nhược Thủy cười khẽ hà hà một tiếng, không che giấu được vẻ tán thưởng, cười trầm ngâm nhìn nhìn Lâm Nhất nói ra:

- Ngươi còn chưa nghe ta nói muốn đi nơi nào mà?

Lâm Nhất thẳng người lên, nghiêm túc đáp:

- Hậu ái của trưởng bối, chính là đại cơ duyên của tiểu tử!

Ánh mắt của hắn trong suốt, lời nói khẩn thiết, khiến cho Nhược Thủy liên tục gật đầu, nói ra:

- Tốt! Ta liền phân trần một chút với ngươi.

...

Bình Luận (0)
Comment