Vô Tiên

Chương 653

Trong mắt nhìn ly kỳ, dưới chân cũng không nhanh không chậm. Sau gần nửa canh giờ, Lâm Nhất đi tới trước một chỗ lầu các bóng râm thấp thoáng.

Hắn ngẩng đầu nhìn một chút phía trên có ba chữ 'Tàng Kinh Các', trên bồ đoàn trước cửa, một trung niên tu sĩ đang nhắm mắt tĩnh tọa. Lâm Nhất thầm nghĩ, vị tu sĩ này Luyện Khí tầng tám, hẳn là người giữ các rồi. Hắn đi ra phía trước sau đó nói rõ ý đồ đến, có lẽ là bị người quấy rầy thanh nhàn, người này có vẻ hơi không kiên nhẫn.

- Mới tới sao?

Trung niên tu sĩ sau khi nhìn thân phận ngọc bài của Lâm Nhất, liếc hắn một cái.

- Tại hạ mới vào sơn môn không lâu, xin sư huynh chỉ giáo nhiều hơn!

Lâm Nhất ôm quyền nói.

- Thì ra là Lâm sư đệ, tuổi trẻ tài cao a! Ta tên là La Dật, gọi ta La sư huynh là được, ha ha!

Đối phương sau khi giao trả ngọc bài, chắp tay một cái, cố ra vẻ tươi cười.

Một ngoại môn đệ tử mới tới, không ngờ lại đồng dạng tu vi với hắn, phần cẩn thận này không cần cũng được. Chẳng qua nể tình mình là sư huynh, La Dật sau khi theo quy củ nhắn nhủ mấy câu, đánh lên một cái thủ quyết.

Lâm Nhất cảm thấy lầu các hai tầng trước mắt sau một trận vặn vẹo, đại môn không tiếng động tự mở. Hắn nói tiếng cám ơn với La Dật, vội vàng đi vào.

Khoảnh khắc Lâm Nhất tiến vào cửa, chỉ cảm thấy trước mắt một trận hoa mắt, không ngờ lại là một mảnh trắng xóa, sợ tới mức hắn vội vàng lui về, mới phát giác đại môn sau lưng đã đóng.

Lâm Nhất trấn định xong tâm thần, hắn thầm nói, Tàng Kinh Các nhất định là có khảm trận pháp, hay là bản thân mình ít thấy nên nhiều kỳ quái rồi.

Hắn ngưng mắt nhìn lại, thấy trong Tàng Kinh các cũng không có mấy khung tủ sách, chỉ có ở chỗ trung ương, treo lơ lửng mười hai mươi cái ngọc giản. Xem ra đây cũng là công pháp của Thiên Cơ các ẩn núp, chỉ có mấy cái ngọc giản này thôi sao?

Lâm Nhất đi tới gần, lần lượt nhìn kỹ. Ngọc giản có cấm chế, chỉ có thể nhìn rõ tên của công pháp, lại khó xem xét toàn cảnh của nó. May mắn La Dật từng có dặn dò, không được tùy ý xúc động những cái ngọc giản này. Hắn nhịn xuống bao quát ý nghĩ vào ngực, tìm kiếm công pháp mà bản thân mình cần.

Ngọc giản cứ như vậy mấy cái, liếc mắt một cái, vừa xem hiểu ngay. Công pháp trong đó không nhiều lắm, phần lớn đều có quan hệ một số điển tịch của luyện khí. Cuối cùng, ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào trên « Kim Thạch Lục » và « Thiên Cơ tập yếu». Sau khi đã có « Kim Thạch Lục », thiên hạ kim thạch hiểu rõ ở ngực, đối với luyện khí mà nói hẳn phải quan trọng. Thế nhưng « Thiên Cơ tập yếu

hẳn là luyện khí công pháp, làm ngoại môn đệ tử của Thiên Cơ phong, cũng không thể không biết gì cả đối với con đường luyện khí a!

Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy thân phận trước mắt, chỉ có thể từ nơi này có được một cái ngọc giản. Hắn tự tay bắt được « Thiên Cơ tập yếu», lại quan sát bốn phía một phen, liền đi ra cửa. Đại môn lại một lần nữa không người tự mở.

- Lâm sư đệ nhanh như vậy liền đi ra, ha ha, cầm thứ tốt gì a!

La Dật vào lúc này, cùng Lâm Nhất rất quen thuộc.

Lâm Nhất giao ra ngọc giản trong tay, cười nói:

- Thuận tay cầm một cái, ngược lại cũng không bị làm khó.

Trong lúc hai người hàn huyên, Lâm Nhất rất nhanh cầm đến ngọc giản của đối phương sao chép, thuận miệng hỏi:

- La sư huynh, ta thấy Tàng Kinh Các của huynh có hai tầng, vì sao không thấy được tầng trên vậy?

- Ngọc giản này đều có cấm chế, không thể rời khỏi Tàng Kinh Các ngoài một trượng.

La Dật sau khi ném ngọc giản trong tay, lại cười chế nhạo nói:

- Đợi sau khi Lâm sư đệ Trúc Cơ, là được đi lên trên lầu rồi!

Ánh mắt của Lâm Nhất đi theo ngọc giản mà đối phương ném ra, quả nhiên thấy nó chui vào trong lầu các không thấy. Hắn cười cười lơ đễnh với đối phương, liền muốn cáo từ rời đi.

- Lâm sư đệ, chớ vội đi a!

La Dật nói.

Lâm Nhất xoay người lại, nhìn La Dật trước mắt này dù gầy nhưng gương mặt tinh minh, tò mò hỏi:

- La sư huynh còn có gì chỉ giáo?

La Dật vuốt vuốt ba chòm râu ngắn trên cằm, hắn đứng dậy đi tới, mang theo nụ cười sờ không được hỏi:

- Vi huynh biết sư đệ mới đến, hảo ý nhắc nhở ngươi một chút, không biết có hứng thú nghe một chút không?

Lâm Nhất ồ một tiếng, đáp lại nhàn nhạt:

- Tại hạ chăm chú lắng nghe!

La Dật liếc mắt một cái đối phương, chắp hai tay sau lưng, sau đó bước đi thong thả vài bước, thần bí hề hề nói ra:

- Không biết sư đệ có nghe nói qua Huyền Thiên tiên cảnh chưa?

Bình Luận (0)
Comment