Vô Tiên

Chương 66

Lâm Nhất nói. Những gì đã qua không có gì để nói. Có thể nói lại không có cách nào nói ra.

- Sau này có tính toán gì không?

Tô tiên sinh hỏi.

Lâm Nhất do dự một lát, giọng điệu kiên định nói:

- May mắn có tiên sinh giáo huấn! Tiểu Nhất muốn đi xung quanh du lịch một lần.

Tô tiên sinh trầm ngâm một lát, nhìn chăm chú vào Lâm Nhất nói:

- Lão phu có việc muốn nhờ, không biết Tiểu Nhất có thể bằng lòng không?

- Không biết tiên sinh nhờ vả chuyện gì, chỉ cần Tiểu Nhất có đủ khả năng thì nhất định sẽ không từ chối!

Tiểu Nhất nghiêm mặt đáp.

Tô tiên sinh giơ hai tay xương xẩu ra, trong tay nâng một miếng ngọc bội hình bán nguyệt màu xanh lục. Trong mắt ông đầy ôn nhu, chậm rãi nói:

- Ngọc bội phỉ thúy này vốn có một đôi, còn một cái ở trên thân nữ nhi của ta. Cái này là nương nó giữ lại. Nếu như Tiểu Nhất có duyên nhìn thấy nữ nhi của ta, xem ngọc bội này làm tín vật, hãy truyền lời cho nữ nhi số khổ của ta một câu, nói lão phu ở đây mạnh khỏe, bảo nó không cần nhớ mong!

Nhìn vẻ mặt tha thiết của Tô tiên sinh, Lâm Nhất vội vàng đứng dậy lại không biết nói như thế nào cho phải! Hắn muốn từ chối nhưng không đành lòng, nếu tiếp nhận ngọc bội lại sợ mang gánh nặng lớn.

Trong lúc do dự, liếc nhìn ánh mắt tín nhiệm chờ mong của Tô tiên sinh, Lâm Nhất nhất thời mềm lòng nhận lấy nhớ mong duy nhất của Tô tiên sinh!

Tô tiên sinh tươi cười. Ông cũng không biết nữ nhi của mình rốt cuộc còn sống ở trên đời này không, lại gửi gắm tất cả hy vọng vào trên người thiếu niên trước mặt này. Mình đã già, cũng không chờ được bao lâu.

Có thể, trên đời này vẫn có kỳ tích tồn tại thì sao!

Tô tiên sinh đứng lên vỗ nhẹ vài cái vào vai của Lâm Nhất, sau đó, ông xoay người lấy từ trên kệ sách ra một quyển sách lụa.

Lâm Nhất cất xong ngọc bội, dù không hiểu vẫn nhận lấy quyển sách lụa trong tay của Tô tiên sinh. Hắn nhận ra mấy chữ cổ trên sách, trong lòng kinh ngạc, buột miệng nói:

- Ơ... Đoán Thần Giám?

Tô tiên sinh hơi ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu Nhất cũng nhận biết chữ này sao?

Lâm Nhất suy nghĩ một chút nói:

- Sư phụ ta là người tu đạo, dạy ta đều là chữ viết như thế. Loại kiểu chữ này chỉ đơn giản hơn kiểu chữ hiện nay thôi, chẳng lẽ hiện nay có rất ít người nhận biết loại chữ này sao?

- Tiểu Nhất nói có lý. Loại chữ này là thể cổ, hiện nay người nhận biết không nhiều. Lão phu cũng được bằng hữu tốt chỉ điểm mới hiểu được một chút trong đó.

Ánh mắt Tô tiên sinh sáng ngời, quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới.

Lâm Nhất bị nhìn chằm chằm vậy thì hốt hoảng, vội nói:

- Không biết vật ấy...

- Đây là do bằng hữu tốt của lão phu tặng cho! Bằng hữu tốt họ Ngụy, tên Đạt Nhân. Thuở nhỏ người ấy thích sách cổ, giỏi tu hành, si mê đạo thành tiên. Sách này là do hắn năm đó ngẫu nhiên có được, khi đi đã để lại cho lão phu cất giữ. Bằng hữu tốt nói vật ấy còn có thể để lại phúc cho hậu nhân.

Nói đến đây, Tô tiên sinh lắc đầu mỉm cười nói tiếp:

- Vật ấy có lẽ có tác dụng với Tiểu Nhất cũng nên“.

Đuôi lông mày của Lâm Nhất khẽ cong lên, nhẹ nhàng mở quyển sách mỏng ra. Chỉ một lát, hắn thầm giật mình và lập tức mừng thầm, cất quyển sách vào trong ngực, chắp tay khom người thi lễ lại hỏi:

- Không biết bằng hữu tốt của tiên sinh đi đâu?

- Lão phu bằng hữu tốt nghe nói hải ngoại có tiên đảo nên bỏ qua công danh tiền đồ, đi thuyền vượt biển đông!

Tô tiên sinh cúi đầu than khẽ.

- Bằng hữu tốt của tiên sinh đã leo lên tiên đạo sao?

Lâm Nhất hỏi tới.

- Thật ra lão phu không biết. Chỉ là bằng hữu tốt này của lão phu sau khi tự nghiên cứu con đường tu luyện thì phong thái tự nhiên, thần vận phiêu dật khác xa người thường. Không phải nhiều năm ở chung cũng sẽ không phát giác ra được những điều đó. Có thể đây cũng là do nguyên nhân tu luyện chăng?

Tô tiên sinh nhíu mày suy nghĩ rồi ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất nói:

- Lại giống như Tiểu Nhất vậy, cho dù quần áo cũ, trên thân lại có một loại thần vận khó nói!

Lâm Nhất cười gượng lắc đầu nói:

- Ta theo sư phụ tu luyện nhiều năm cũng không chỗ nào thần kỳ. Đúng rồi, Tô tiên sinh, sâu bên trong biển Đông thật sự có tiên đảo sao? Tiên đảo có dễ tìm không?

- Trong điển tịch tuy có ghi chép nhưng không thể nào tìm ra được tung tích, biển Đông không biết mấy vạn dặm rất khó khăn!

Tô tiên sinh lắc đầu cảm khái nói:

- Cho dù bằng hữu tốt của lão phu từ biệt nhiều năm trước, đến nay vẫn không có tin tức gì!

- Vậy tiên sinh tin tưởng trên đời này có thần tiên sao?

Thật vất vả mới có một người có thể nói chuyện, Lâm Nhất nghẹn thật lâu hy vọng có thể biết thêm nhiều điều từ Tô tiên sinh có học vấn uyên thâm này.

- Người xưa nói người đọc sách không nói chuyện kỳ quái...

Tô tiên sinh lắc đầu nói. Lâm Nhất nghĩ thầm quả nhiên là thế. Không ngờ Tô tiên sinh lại nói:

- Lão phu tin!

Lâm Nhất nghi ngờ nhìn Tô tiên sinh.

- Nếu thế gian này không có thần tiên quỷ quái, không có âm dương luân hồi, không có nhân quả báo ứng, suốt đời sẽ không có bao nhiêu chuyện ăn năn! Chẳng phải còn kém hơn cả cỏ dại trong thung lũng này sao!

Tô tiên sinh nói xong, gương mặt lộ ra ý hàm xúc sâu xa.

Không ngờ được Tô tiên sinh sẽ trả lời như vậy. Suy nghĩ một chút cũng đúng. Cỏ dại trên thung lũng còn có thể tới xuân mới mọc, nếu như người không có kiếp trước kiếp này, vậy ngay cả cỏ dại cũng không bằng!

Nếu như có kiếp sau, tất cả còn có thể kéo dài sao?

Lâm Nhất không nhịn được trầm tư suy nghĩ...

Bình Luận (0)
Comment