Nói chuyện chính là một lão giả, không biết là chấp sự của các nào, sau khi nói vài câu đơn giản, liền nhìn xuống dưới hô:
- Đệ tử ngoại môn Lâm Nhất của Thiên Ky Các, nắm ngọc bài ‘nhân số một’ lên đài...
- Đệ tử tuân mệnh!
Lâm Nhất giương giọng đáp lại.
Lúc này, dưới lôi đài hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn tới, hắn chắp tay chào chung quanh, thần sắc bất biến đi lên đài.
Dưới thần sắc thong dong, là oán thầm không ngớt. Không biết biện pháp thiếu đạo đức này là ai nghĩ ra, để hắn lên khiêu chiến ba người thắng trận ở trên lôi đài. Chỉ cần liên tiếp vượt qua ba người, thì có thể vững vàng xếp ở vị trí đầu não của lôi đài chữ nhân. Tự nhiên, người xếp hạng thứ ba kia sẽ bị đào thải.
Vừa rồi Lâm Nhất tùy ý thoáng nhìn, nhìn tình hình bốn phía rõ rõ ràng ràng. Thần sắc của Ngô Thất lạnh lùng, như việc không liên quan tới mình quay đầu đi chỗ khác; Giản Dĩ vuốt râu, cười trên sự đau khổ của người khác; Đức Hâm thì ngây ra, hoàn toàn không biết hắn nghĩ cái gì. Chỉ có những người vây xem thì phấn chấn lên, chờ mong người trẻ tuổi xa lạ kia thể hiện năng lực của mình.
Cách lôi đài còn hơn mười trượng, thân hình Lâm Nhất nhảy lên thật cao, khi hai chân hắn rơi xuống đất, đưa tới các đệ tử nghị luận sôi nổi.
Người lên đài kia vóc người không cao to, tướng mạo thanh tú, mày kiếm mắt sao, nhưng có một phen tinh thần đặc biệt. Đặc biệt là khóe môi đóng chặt của người này hữu ý vô ý nhếch lên, thần tình hào hiệp bất kham, cộng thêm thân pháp gọn gàng, ngược lại khiến người ta sáng mắt lên.
Chỉ là mái tóc của người trẻ tuổi này ngổn ngang tung bay theo gió, trên đỉnh đầu búi tóc kì dị, nhìn không ra ngô ra khoai. Còn có hôi bào kia, ăn mặc rất tùy ý, bên hông mang theo một hồ lô rượu, cả người trông rất lôi thôi lếch thếch.
Nhưng đệ tử ngoại môn trẻ tuổi kia, tu vi đã là chín tầng? Còn có khiêu chiến ba vị trí đầu lôi đài chữ nhân? Lâm Nhất biểu hiện, làm cho dưới lôi đài nghị luận ầm ĩ, động tĩnh nơi này cũng dẫn tới càng nhiều người chú ý.
- Đệ tử Lâm Nhất, bái kiến tiền bối!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nhất nhìn lão giả Trúc Cơ Kỳ thi lễ, đưa lên ngọc bài của mình, lúc này mới bắt đầu đánh giá bốn phía.
Trên lôi đài rộng rãi, trừ hai trọng tài và lão giả trước mặt, thì trong góc còn đứng ba đệ tử thanh bào. Ba người này hẳn là người thắng trận của lôi đài chữ nhân, một người trong đó rất quen mặt, là La Dật trông coi Tàng Kinh Các, đang nhìn về phía Lâm Nhất gật đầu mỉm cười. Hai người còn lại tầm hai mươi, ba mươi tuổi, đều là Luyện Khí tầng tám, thần tình ngạo nghễ.
- Niên Tứ, La Dật, Đồng Thịnh, ba người các ngươi là đệ tử nội môn, đều là người xuất sắc trên lôi đài chữ nhân, bây giờ phải đối mặt một đệ tử ngoại môn khiêu chiến. Thường nói, cao trăm trượng lâu ngàn trượng cơ, mưu có tu vi mà căn cơ bất ổn, này là đại kị! Tuy Lâm Nhất đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, nhưng nhập môn muộn, nên lần tỷ thí này là hợp tình lý! Bọn ngươi tự thu xếp ổn thoả đi!
Lão giả kia nói mấy câu, sau đó đi xuống lôi đài.
Nhưng Lâm Nhất lại nghe ra ẩn ý của lão giả này. Đơn giản là nói hắn căn cơ bất ổn, không hẳn là đối thủ của ba người này, đặc biệt là một đệ tử ngoại môn quyết không thể đánh đồng với đệ tử nội môn.
- Để tiểu đệ tới trước đi!
Nói chuyện là một tu sĩ mặt đen, trong con ngươi tinh quang lấp loé. Hắn nhìn hai vị đồng môn khác chắp tay, sau đó xông vào giữa lôi đài.
- Tại hạ Thiên Tuyền Các Đồng Thịnh, người tới báo tên họ đi!
Đồng Thịnh còn chưa rơi xuống đất, đã lớn tiếng doạ người, thanh âm chấn động lan xa. Thân hình hắn dừng lại, khí thế lăng nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng liếc Lâm Nhất một cái.
- Được!
Dưới lôi đài có người kêu lên, hai tiền bối Trúc Cơ kỳ ở hai bên lôi đài giống như tượng gỗ, mí mắt không nhấc một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nhất nhìn Đồng Thịnh phô trương thanh thế, chậm rãi bước ra đón. Hắn nhướng mày, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, cất giọng nói:
- Theo tu vi đến luận, Đồng sư đệ nên xưng ta một tiếng sư huynh nha!
Đồng Thịnh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường.
- Đồng sư đệ cho rằng, đệ tử ngoại môn thật không thể vào mắt?
Lâm Nhất không để ý lắm, vừa đi vừa nói, liền đến cách nhau mười trượng.
Bị không ngừng hô sư đệ, trong lòng Đồng Thịnh tức giận, huy động thủ quyết, nhanh chóng lấy ra phi kiếm, muốn cho đối phương nhìn xem mình lợi hại.
Đồng Thịnh vừa lấy ra phi kiếm, chỉ thấy một Hỏa Long kéo tới trước mặt, hắn vội tung ra một tấm chắn nho nhỏ, muốn bảo vệ chỗ yếu quanh thân, bên tai lại đột nhiên vang lên một thanh âm:
- Đệ tử nội môn không gì hơn cái này!
Tiếng nói này quá quen thuộc!
Đồng Thịnh hoảng hốt muốn tránh né, bỗng nhiên cảm thấy vài tia chỉ phong phất qua, mang theo hàn ý nhanh chóng xuyên thấu da thịt, trong phút chốc ngăn lại kinh mạch của hắn.
Đây là phương pháp gì? Không đợi Đồng Thịnh nghĩ rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể tắt nghẽn, tay chân không nghe sai khiến, tựa như cọc gỗ ngã xuống đất! Linh lực không còn, khiến phi kiếm và tấm chắn không người điều động, cũng ‘xoảng’ một tiếng rớt xuống.
Dưới lôi đài yên lặng như tờ.