Vô Tiên

Chương 707

Trong Huyền Thiên Tháp, Công Dã Bình đóng chặt hai mắt, tiếp tục nhấc chân lên, khóe môi hắn lộ ra vệt cười lạnh...

... Trên sơn đạo, đi tới chính là Yến Xuân sư muội. Hai mắt Công Dã Bình tỏa sáng, ngừng chân lại.

- Ngươi nhìn thấy Giải sư huynh không?

Yến Xuân thấy là Công Dã Bình chắn trước người, sắc mặt hiện ra thần sắc chán ghét, nhưng vẫn hỏi.

Trong ánh mắt có đau thương, cũng có phẫn nộ, có không cam lòng, cũng có oán hận. Chỉ là không người để ý thần sắc của Công Dã Bình dị dạng, hắn mang theo nụ cười hiền lành, lấy lòng nói:

- Thật đúng dịp, vừa rồi ta còn cùng Giải sư huynh nói chuyện, hắn ở phía trước... Khà khà!

Thấy đối phương ấp a ấp úng, Yến Xuân cười nói:

- Hừ! Giả vờ mê hoặc! Chẳng lẽ có cái gì nói không nên lời ? Không bằng mang ta đi nhìn một chút!

...

Lúc thu hồi Ngũ Hành Quỷ Sát Kỳ, mặc cho Yến Xuân hãm sâu trong đó cầu xin, Công Dã Bình đều rất trầm tĩnh. Chỉ là trong ánh mắt hắn đầy đau thương, nhưng hận ý càng nồng đậm...

Đó là nữ tử thứ nhất mình yêu thích, chịu thương tổn cũng là sâu nhất. Nàng, cuối cùng vẫn chết ở trong tay mình.

Trong Huyền Thiên Tháp, thần sắc của Công Dã Bình bắt đầu vặn vẹo, bước chân hắn hạ xuống có chút vội vàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Van cầu ngươi, Công Dã sư đệ... Bỏ qua cho ta đi...

Đôi mắt cảm động kia, dung nhan ai oán kia, lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt, làm cho trong lòng Công Dã Bình đau nhói, thần sắc cũng trở nên thống khổ mà dữ tợn. Bước chân hắn rối loạn, quanh người lóe lên hào quang, thân hình biến mất...

...

Trong thạch tháp, Lan Kỳ Nhi giống như một tượng đá, theo bước chân liên tục, quần dài màu trắng chậm rãi di động ở trên thềm đá.

Môi anh đào của Lan Kỳ Nhi hơi vểnh, lông mi thật dài rung động, hai mắt khép chặt, thần sắc hờ hững như nước, lại đi lên một bậc thềm đá...

Năm ấy, chính là lúc hoa dại nở khắp núi, trên sườn núi lộ ra thân ảnh một bé gái bảy tám tuổi, nàng đang hái những bông hoa đẹp đẽ kia...

Một đạo kiếm hồng phảng phất như lưu tinh rớt xuống, bé gái kinh ngạc ngẩn đầu nhìn, một tiên nữ bạch y xuất hiện ở trước mặt...

Năm ấy, bé gái bảy tám tuổi, ném hoa dại trong tay xuống, theo tiên nữ kia rời đi. Chỉ là từ đó về sau, nàng không còn gặp gỡ cha mẹ nữa...

Trong Huyền Thiên Tháp, trong mắt Lan Kỳ Nhi lăn xuống nước mắt óng ánh. Nàng tiếp tục bước lên, bước chân nhẹ mà không hề có một tiếng động.

Bất tri giác, đã đặt mình vào trong tầng hai của Huyền Thiên Tháp, thần thái của Lan Kỳ Nhi như trước, nước mắt vẫn còn, nhưng lông mày đã giãn, thần sắc tự nhiên...

... Ngày đó, thật giống như hạo kiếp hàng lâm, tinh thần biến sắc, vạn ngàn lầu các sụp xuống...

... Một tiếng rồng gầm vang vọng cửu thiên, một thân hình cao lớn sừng sững ở trong không gian...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trên một đỉnh núi, một cô gái áo trắng đang thâm tình ngưỡng vọng. Nữ tử kia có dung nhan tuyệt thế, dung mạo... sao làm mình cảm thấy quen thuộc như vậy...

- Nhanh chóng rời đi... Nếu có kiếp sau, ngươi ta còn có thể ở chung một chỗ...

Nam tử cao to kia, hai hàng lông mày như đao, mắt như sao sáng, trong thần sắc có bi tuyệt, có kiên quyết. Hắn nhìn nữ tử kia một chút, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, quanh người tỏa ra uy thế vô thượng...

... Một Kim Long dữ tợn dài hơn trăm trượng đâm phá thiên khung mà đến, đột nhiên hóa thành một thanh Kim Long Kiếm, bị nam tử kia nắm trong tay...

... trong từng đợt sấm vang chớp giật, chen lẫn long ngâm phẫn nộ, còn có khí thế chấn động thiên địa... thân ảnh nữ tử kia chậm rãi biến mất...

... Trên đỉnh núi, liệt diễm vọt tới, cô gái áo trắng kia không nhúc nhích, chỉ có nước mắt như mưa. Nàng ngưỡng vọng phía chân trời, nhàn nhạt nói:

- Cho dù thiên địa biến, cũng không rời xa chàng...

Nga! Lan Kỳ Nhi bỗng nhiên cảm thấy tim đau xót, mở mắt, cảnh tượng giống như thật vừa rồi kia đã không còn. Trên mặt mát mẻ, nàng nhẹ lau nước mắt, ngạc nhiên không nói gì. Nước mắt lại có màu máu nhàn nhạt, là huyết lệ...

Nữ tử kia là ai? Là mình kiếp trước sao? Còn có nam tử kia, tướng mạo lại quen mắt như vậy, hắn là ai? Lan Kỳ Nhi vuốt tay, vẫn còn đau lòng! Bất tri bất giác, nàng đã đi đến cuối thềm đá, trước mắt là một mảnh hư vô mênh mông, giống như có một hàng chữ thoáng hiện.

- Vạn duyên căn nguyên diệt hết, một vòng trăng sáng treo cao...

Kinh ngạc nhìn ký tự chớp động ở trước mắt kia, Lan Kỳ Nhi khẽ thở dài một tiếng. Chẳng biết tại sao, câu nói cho dù thiên địa biến, cũng không rời xa chàng kia, lại quanh quẩn ở trong lòng nàng thật lâu không đi. Cuộc đời này nếu có thể không lo lắng, liền có thể giống như minh nguyệt trong sáng vô ngần sao? Đây chỉ là một ảo giác sao? Vì sao cảm giác đau lại chân thực như vậy!

Tay áo phiêu phiêu, tiện tay nhẹ phẩy, ký tự như gió tán đi. Giống như có một tiếng thở dài từ hư vô truyền đến, Lan Kỳ Nhi lăng không bước đi, thân hình đột nhiên biến mất...

Bình Luận (0)
Comment