Vô Tiên

Chương 713

- Không cần phí lời! Nhanh đền mạng cho Cát sư huynh!

Một nam tử cũng tầm ba mươi lấy ra phi kiếm, nói rõ muốn động thủ.

- Chậm đã! Nghe tiểu đệ một lời được không?

Thấy thế, người trẻ tuổi dáng dấp sư đệ có chút cuống lên. Này đâu phải muốn thay sư huynh báo thù gì, này rõ ràng là muốn giết người cướp của a! Cùng sư huynh lặng lẽ trao đổi ánh mắt, hắn chắp tay cười nói:

- Tuy sự tình ra có nguyên nhân, nhưng mạng người đã không còn, trong lòng hai sư huynh đệ ra cũng bất an! Nay dâng Tiên Lan này lên, xem như bày tỏ tấc lòng!

Sư huynh lấy ra một cây thảo dược, vẻ mặt đau khổ nói:

- Sư đệ nói có lý!

Sáu người nhìn thấy Tiên Lan thì thần sắc bất định. Người cầm đầu trừng mắt quát lên:

- Ném Tiên Lan qua, không được giở trò lừa bịp!

Sư huynh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua sư đệ, không thể làm gì khác hơn là giương cánh tay lên, vứt Tiên Lan cho tên tu sĩ trung niên kia.

Vừa rồi vẫn là thái độ hung dữ, thấy Tiên Lan tới tay, tu sĩ trung niên kia không nhịn được lộ ra nụ cười, mấy đồng bạn cũng lộ ra ánh mắt đắc ý.

Thấy đối phương lấy ra một hộp ngọc, thu hồi dược thảo xong vẫn không có rời đi. Hai sư huynh đệ bị vây quanh ở giữa, trong lòng đều trầm xuống!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Chư vị sư huynh, đã dâng Tiên Lan, chúng ta liền từ biệt!

Trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, khẩu khí cũng rất cẩn trọng. Sư huynh nhìn về phía đối phương liên tục chắp tay, ánh mắt không quên quan sát xung quanh để cầu đường lui. Sư đệ cũng cười ha ha, nhưng dáng dấp giống như sư huynh, nhìn quanh bốn phía.

Tu sĩ trung niên kia liếc mắt ra hiệu cho đồng bạn, mang theo ý cười châm chọc nói:

- Một cây Tiên Lan, đổi một tính mạng! Hai người các ngươi tính toán thật giỏi! Cõi đời này có sự tình tiện nghi như vậy sao?

- Ha ha! Người chết không thể phục sinh nha! Nếu không huynh đệ ta lại bồi thêm một ít đan dược? Đan dược của Đan Nguyên Tông ta lừng lẫy có tiếng a!

Sư huynh vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng thì khổ không thể tả. Sớm biết như vậy, hà tất ở trước mắt bao người, đến cướp đoạt Tiên Lan gì kia. Lần này ngược lại tốt, chỉ sợ dù bỏ ra đan dược, việc này cũng không thể kết thúc!

- Đan dược? Lấy ra nhìn một chút!

Tu sĩ trung niên cười lạnh một tiếng.

Hắn âm thầm đắc ý, sớm biết hai tiểu tử này là đệ tử Đan Nguyên Tông, nếu thức thời, giữ mạng cũng không khó.

- Ai! Vốn tưởng đến Huyền Thiên Tiên Cảnh một chuyến, sẽ có một phen thu hoạch. Ai nghĩ không tới một ngày, đã thua chổng vó lên trời!

Sư huynh ai oán nói, chầm chập cởi Túi Càn Khôn xuống.

- Sư huynh! Đừng sốt ruột! Ngươi xem người đến là ai?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thời điểm sư đệ quay đầu, thấy xa xa đi đến một bóng người, dần dần thấy rõ khuôn mặt người tới, sau khi bất ngờ, hắn thấy được chuyển cơ.

Động tĩnh xa xa, dẫn tới mấy tu sĩ của Tinh Nguyên Tông cũng lưu ý theo. Thấy là một tu sĩ Luyện Khí tầng chín trẻ tuổi, lại một thân một mình, không đáng giá nhắc tới.

- Đây không phải là Lâm huynh đệ sao?

Sư huynh há có thể không hiểu được tâm tư của sư đệ, nhưng hắn như nhớ ra cái gì đó, lộ vẻ sầu khổ lắc đầu nói:

- Lần trước đã đủ thảm, sợ là lần này người ta không chịu hỗ trợ a!

- Hắn và sư phụ giao tình thâm hậu, huống chi trước khi đi sư phụ cũng có bàn giao...

Trong giọng nói của sư đệ mang theo may mắn. Sư huynh tâm tư hoạt động, Túi Càn Khôn trong tay bất tri giác lại trở về bên hông.

- Lâm huynh đệ! Là đến tìm hai huynh đệ chúng ta sao?

Sư huynh ra vẻ tùy ý, nhìn về phía người đến cao giọng hỏi thăm!

- Ha ha! Lâm huynh đệ, thực sự là đã lâu không gặp, sư phụ vẫn rất nhớ ngươi!

Vị sư đệ càng thân thiện vung tay, giống như không để ý tình cảnh nguy hiểm trước mắt.

Thấy thế, tu sĩ trung niên của Tinh Nguyên Tông liếc mắt, sáu người đều lấy ra phi kiếm.

Bình Luận (0)
Comment