Vô Tiên

Chương 735

Thần sắc của tu sĩ trung niên kính cẩn, cẩn thận trả lời.

- Hừ! Không nghe hiểu lệnh của thiếu tông chủ, không được tự tiện hành sự, lại càng không đến tiết lộ một chút tiếng gió sao!

Lão giả trách cứ một câu, sau đó không để ý tới mấy vãn bối cầu xin tha thứ, mà quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất bỏ chạy, tiện đà đạp lên kiếm hồng, bay lên trời cao.

...

Chưa phân biệt rõ ràng mình đang ở nơi nào, Lâm Nhất liền liều lĩnh bay về phía trước.

Lúc nhìn thấy mấy tu sĩ hắc y kia, Lâm Nhất thầm cẩn thận, thần thức trải ra. Mơ hồ thấy có một tu sĩ hắc y Trúc Cơ trung kỳ ngự kiếm bay tới, trong lòng biết không ổn, hắn không dám lưu lại.

Vì thế Lâm Nhất cảm giác rất bất đắc dĩ. Ở trong Luyện Khí kỳ, hắn không sợ bất luận người nào. Nhưng đối mặt tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngự kiếm bay lên không, thì trong lòng cực kỳ kiêng kỵ.

Trước mắt ở trong Hoàn Thiên Cảnh, Thổ Độn Thuật vô dụng, ít đi một lá bài đào mạng, hơi có không đúng, vẫn là nhanh chạy trốn cho thỏa đáng. Huống hồ nhóm Hắc y nhân này, hoặc nói là tu sĩ Hắc Sơn Tông, luôn khiến người lòng sinh bất an.

Chạy ra 20, 30 dặm, không đợi Lâm Nhất thở một hơi, đám người nhướng mày, muốn lấy ra Tứ Tượng Kỳ tự vệ, nhưng đã muộn. Một đạo kiếm hồng đột nhiên bay tới đỉnh đầu, hiện ra thân ảnh của lão giả áo đen kia.

Nhanh như vậy liền đuổi tới! Không thù không oán, tội gì hùng hổ doạ người như thế! Lâm Nhất thầm ảo não, chỉ có thể tiếp tục lao nhanh về phía trước.

- Tiểu tử, đứng lại cho lão phu!

Lão giả quát chói tai, ngón tay điểm một cái, một tia kiếm quang nhanh như chớp giật, thẳng đến phía sau lưng Lâm Nhất.

Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, tiện tay ném ra một tấm Ngọc Xà Phù, chỉ nghe một tiếng vang lớn, ngọc xà ngang trời ngăn trở, thoáng cái bị đánh thành mảnh vụn, nhưng tư thế phi kiếm đột kích cũng chậm lại. Hắn căn bản không để ý tình hình phía sau, hóa thành một bóng người màu xám chạy gấp về phía trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Hừ! Ta nhìn ngươi trốn đi đâu!

Lão giả áo đen chân đạp phi kiếm, đi như bôn hồng, chỉ nháy mắt đã bay tới phía trước Lâm Nhất.

Đường đi bị ngăn cản, Lâm Nhất vội ngừng thân hình, cả giận nói:

- Vị tiền bối này, ngươi ta vốn không quen biết, vì sao lại ỷ mạnh hiếp yếu?

Lão giả đạp kiếm lăng không, một thanh phi kiếm khác xoay quanh ở bên người. Trên mặt hắn không có biểu tình gì đánh giá Lâm Nhất, hừ lạnh một tiếng trách mắng:

- Ngươi một tiểu bối Luyện Khí tầng bảy, lại dám đắc tội với Hắc Sơn Tông ta, còn có thể từ trong tay bốn người vây chặt bình yên thoát thân, rõ ràng là kẻ mang lòng dạ khó lường! Hừ! Nếu như muốn mạng sống, thì mau chóng báo cáo lai lịch!

Lão giả áo đen sát ý rất đậm, ý đồ đến không cần nói cũng biết. Lâm Nhất khó có thể tin lắc đầu, lên tiếng nói:

- Cho phép môn hạ đệ tử của ngươi mưu đồ bất chính, lại không cho ta chạy trốn? Vị tiền bối này không phân phải trái rõ ràng, liền đuổi theo muốn đánh muốn giết, xin hỏi này còn có thiên lý sao!

Lão giả trừng mắt, vênh váo hung hăng quát lên:

- Một tên tiểu bối cũng dám vọng ngôn thiên lý! Như thế nào là thiên lý? Bản tâm chính là thiên vị! Hôm nay lão phu giết ngươi, chính là thuận thiên lý, ứng lấy tự nhiên.

Khóe miệng Lâm Nhất lạnh lùng nhếch lên, lưng chậm rãi thẳng lên. Hắn cười lạnh một tiếng, hỏi vặn lại:

- Lấy mạnh hiếp yếu, cũng có thể tự xưng là thiên lý, quả thực là nực cười! Nếu ngày khác tu vi của ta mạnh hơn ngươi, liền có thể tất sẽ chém ngươi.

Thấy người kia lại không sợ hãi, trái lại nói năng khí phách, sắc mặt lão giả trầm xuống, ngữ khí âm u nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Tiểu tử, nếu ngươi không muốn cho thấy thân phận, nhất định là người lòng dạ khó lường. Hừ! Đừng trách lão phu thủ hạ vô tình!

Nói xong, phi kiếm vù một tiếng, liền đâm thẳng đến Lâm Nhất.

Thấy lão giả này bá đạo, hơn nữa ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, bất đắc dĩ, Lâm Nhất giương tay tung ra một tấm ngọc phù, bạch mang lóe lên, hóa thành một ngọc xà dài cả trượng, ngăn trở tư thế đột kích của phi kiếm. Tay hắn vồ lấy, Xích Viêm Kiếm hóa thành hỏa luyện, bổ về phía đối phương.

Ngọc xà khó địch nổi phi kiếm thế mãnh, khách lạt... một tiếng nổ vang, biến thành mảnh ngọc. Lâm Nhất giương tay vung một cái, lại hai tấm Ngọc Xà Phù tuột tay rời đi. Hai ngọc xà đầu đuôi giao tiếp, chăm chú bao lấy phi kiếm, mặc cho lão giả kia thôi thúc thủ quyết, nhất thời cũng khó có thể tránh thoát.

Thời điểm lão giả hơi cảm thấy kinh ngạc, đã thấy một đạo xích viêm đến trước mặt. Lúc này hắn vẫn còn lơ lửng giữa trời, thấy thế, dưới chân lóe lên ánh kiếm, thân hình đột nhiên rút lui.

Thủ chỉ của Lâm Nhất điểm một cái, hỏa luyện hóa thành Hỏa Long, truy đuổi về phía lão giả.

- Hừ! Chút tài mọn cũng dám khoe khoang!

Lão giả giương giọng nói một câu, tiện tay bắn ra, một đạo hỏa diễm huỳnh lam từ đầu ngón tay bắn nhanh, đón đầu va vào Xích Viêm Kiếm.

Hỏa diễm huỳnh lam mới đầu nhỏ như ánh đèn, chớp mắt đã biến thành hỏa vũ nuốt hết Xích Viêm Kiếm.

Lâm Nhất biến sắc, không đợi huy động thủ quyết, tia thần thức ở trong Xích Viêm Kiếm dần dần tan rã. Hỏa Long dữ tợn giống như mất đi hồn phách, đảo mắt hóa thành một đạo khói xanh tan biến.

Còn chưa kịp tiếc hận Xích Viêm Kiếm, trong thức hải đã truyền đến đau đớn giống như châm đâm. Này không giống như chia lìa thần thức, mà là mạnh mẽ diệt sát một tia thần thức. Lâm Nhất kinh hãi, giơ tay triệu ra linh khí phi kiếm, vội vàng lùi lại mấy bước, mắt nhìn xung quanh.

Chỉ nháy mắt, Xích Viêm Kiếm đã không còn tồn tại, hỏa vũ huỳnh lam lại tiếp tục hóa thành ánh lửa giống như ngọn đèn, ẩn vào trong cơ thể lão giả. Nhìn tiểu bối Luyện Khí kỳ kia có chút thất thố, hắn hơi khoe khoang nói:

- Trúc Cơ thành, chân hỏa sinh! Tam Muội Chân Hỏa có thể thiêu đốt tất cả pháp khí. Mà chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, mới có thể thi triển chân hỏa ngăn địch như thường. Tiểu tử, còn có đường sống không?

Bình Luận (0)
Comment