Vô Tiên

Chương 75

Cái nóng của ngày hè còn chưa kịp đi thì cảm giác khô hanh của những ngày đầu thu đã đến.

Trên con đường đi thông tới thị trấn có mấy con ngựa đang vui vẻ bước đi.

Mấy chiếc xe lớn lộc cộc theo sát phía sau, trước xe là một cây cờ bay phất phới. Đi theo còn có hơn mười người, tất cả đều lộ vẻ lão luyện, tháo vát!

Đi phía trước là một nam một nữ sóng đôi. Nữ trông xinh xắn, chính trực trẻ trung lại mặc trang phục phụ nhân áo đỏ, mày liễu mắt hạnh, gương mặt tuấn tú với tư thế oai hùng hiên ngang. Nam tử bên cạnh hơn hai mươi tuổi, dáng người khôi ngô, gương mặt có phần thô lỗ, còn để một bộ râu quai nón, trong vẻ uy vũ có thêm phần trầm ổn.

- Thời tiết vào thu thật oi bức!

Nam tử cảm giác sau lưng bị nắng chiếu vào nóng bỏng, bất mãn lầm bầm một tiếng, tay đặt lên trên trán và nhìn về phía xa.

- Sư huynh à! Nơi này cách Tứ Bình không xa, chúng ta không cần phải nóng vội!

Nữ tử bên cạnh, khẽ sẵng giọng.

Sư huynh không để ý cười ha hả, cơ thể vạm vỡ khẽ vặn vẹo, quay đầu quan sát phía sau, giọng hùng hồn kêu lên:

- Các huynh đệ khổ cực rồi. Sau khi đến Tứ Bình, buổi tối mỗi người sẽ được nửa bầu rượu!

- Cảm ơn đại sư huynh! Cảm ơn Xa tiêu đầu!

Các nam tử phía sau hưng phấn kêu to!

Sư huynh cũng đắc ý cười ha ha, ngẩng đầu ưỡn ngực, thần thái phấn chấn. Sư muội nhíu mày có phần không biết phải làm sao rồi thản nhiên cười. Dưới ánh nắng, gương mặt nàng đỏ bừng lại càng thêm xinh đẹp!

Cách phía trước không xa có một lối rẽ, qua đầu đường là bọn họ có thể tới thẳng Tứ Bình rồi.

Đoàn người đi rất nhẹ nhàng, đảo mắt đã đến trước lối rẽ. Dưới bóng cây lớn trước lối rẽ là một thiếu niên nông thôn đang kiễng chân nhìn.

Người sư huynh điều khiển ngửa đi đầu tới ngã ba. Người sư muội theo sát phía sau, khi nhìn thấy có bóng người ở dưới tàng cây thì không khỏi liếc nhìn, sau đó lập tức dùng gót chân gõ nhẹ vào bụng ngựa, đi về phía trước.

Mà người dưới cây này lại tò mò nhìn chăm chú vào bóng lưng áo đỏ. Thấy người sư muội cưới ngựa phi nhanh vài bước liền có thể sóng vai cùng sư huynh thì vẻ mặt nàng thoáng ngẩn người ra, đột nhiên tay căng thẳng, đầu ngựa quay lại nhìn thiếu niên đứng dưới tàng cây.

Đoàn người phát hiện tình trạng khác thường nên đoàn xe dần dần dừng lại. Người sư huynh cũng dừng ngựa, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

...

Sau khi Lâm Nhất rời khỏi nhóm người A Quý liền có quyết định. Hắn xem huyện Tứ Bình thành nơi mình nhất định phải đi qua.

Lâm Nhất không biết Thiên Long phái ở chỗ nào, hắn cũng không biết huyện Tứ Bình ở chỗ nào.

Đi đường thì nhờ vào cái miệng, Lâm Nhất chỉ có thể chạy đi, cứ đi một đoạn đường lại hỏi. Nhưng không ngờ giữa đường thì gặp phải ngã ba, mà lúc này đang trưa nên người đi đường rất ít. Hắn nhìn trước sau rất lâu, cũng không thấy một bóng người.

Trước mắt đang lúc nóng nực có một người đứng ở trên đường thì có phần kỳ quái. Cảm thấy mình đứng đây quá ngốc nên Lâm Nhất thầm nghĩ mình vẫn nên như người thường thì tốt hơn, bởi vậy lại đến dưới bóng cây bên cạnh, chờ người qua đường đến.

Người qua đường rốt cuộc đã tới, hơn nữa còn rất nhiều, chân không chạm đất. Bọn họ không phải ở trên ngựa thì chính là ở trên xe. Nhìn lá cờ trước mặt, Lâm Nhất nhận được đó là cờ vận tiêu.

Tiêu đội có quy định, Lâm Nhất cũng biết một chút nên không tiện tùy tiện đi lên hỏi đường. Khi phía trước có một con ngựa đi qua, hắn còn đang phiền muộn, lại nhìn về phía xa.

Khi nữ tử mặc y phục màu đỏ khi đi ngang qua nhìn mình, Lâm Nhất nhạy cảm đã lập tức phát hiện ra. Chân mày hắn đang nhíu lại lập tức giãn ra.

Chỉ một lát sau, nữ tử y phục màu đỏ quay đầu ngựa nhìn về phía mình, khóe miệng của Lâm Nhất liền lộ vẻ tươi cười.

Tiếng ngực gấp gáp. Người sư muội rong ngựa đi tới trước cái cây lớn, mắt hạnh chớp động, giọng nói thanh thúy vang lên:

- Vị tiểu huynh đệ này trông rất quen mặt, mạo muội cho hỏi tôn tính đại danh!

Nói xong, nàng lại quan sát thiếu niên nông thôn trong quần áo đơn giản từ trên xuống dưới. Thấy thiếu niên này không có gì ngoài thân cao, gương mặt hơi khá thường, có phần linh động cùng giảo hoạt, thản nhiên cùng bình tĩnh, vẻ mặt rất giống với thiếu niên mấy năm trước.

- Viên đại tỷ còn nhớ rõ Tiểu Nhất sao?

Lâm Nhất cười ha hả, giơ tay lên thi lễ với nữ tử y phục màu đỏ nói.

- Ơ...! Đúng là Tiểu Nhất huynh đệ à!

Người sư huynh phía sau cũng thấy Lâm Nhất quen mặt, suy nghĩ một lát lại nghe hắn lên tiếng mới nhận ra, vội nhảy xuống ngựa, bước vội tới trước mặt và cười ha ha, vung bàn tay lớn thân thiết vỗ qua.

- Không phải sư muội nhắc nhở, ta thật sự sẽ bỏ lỡ mất. Tiểu Nhất cao như vậy rồi à? Đã mấy năm không gặp rồi nhỉ!

Lâm Nhất đứng không nhúc nhích, cứng rắn chịu hai vỗ. Trong lòng hắn cười gượng, Xa Hải này vẫn như xưa, chân thật cũng làm cho lòng người thấy thoải mái.

Lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử y phục màu đỏ, hắn đã nhận ra là Viên Phượng Minh của tiêu cục Thái Bình, thấy nàng đi lướt qua, Lâm Nhất vẫn không lên tiếng, người ta chạy vội, mình cũng không tiện làm phiền.

Không ngờ được Viên Phượng Minh vẫn còn nhớ tới tiểu đạo sĩ mấy năm trước. Thanh Vân đạo trưởng có ơn với Viên gia, Viên gia tất nhiên cũng không phải là hạng người bạc tình bạc nghĩa.

- Không ngờ vài năm sau lại gặp được Tiểu Nhất ở đây, đúng là chuyện may mắn!

Viên Phượng Minh xuống ngựa, thân thiết thăm hỏi.

- Tình cảnh này cũng khiến cho Tiểu Nhất hưng phấn!

Gặp lại người quen cũ, trong lòng mọi người đều sung sướng.

Xa Hải đánh tiếng cho đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng sư muội và Lâm Nhất đứng dưới tàng cây hóng mát, cũng lấy ra nước cùng lương khô, ba người vừa ăn lại vừa nói tiếp.

Viên Vạn Chương của tiêu cục Thái Bình trải qua tổn thương nặng nề bởi trại Hắc Phong từ mấy năm trước, cơ thể mặc dù không có gì đáng ngại nhưng sức lực lại không bằng trước, cũng may có Viên Vạn Vũ chống đỡ, tiêu cục mới tốt được. Viên Phượng Minh cùng Xa Hải đã kết thành phu thê, lần này áp tiêu là đi tới Tần thành. Viên Phượng Minh lo lắng cho phu quân của mình nên cũng đến đây. Lòng dạ đàn bà kín đáo kết hợp cùng sự mạnh mẽ thô lỗ của Xa Hải đúng là càng tăng thêm sức mạnh.

Viên gia cũng nghe nói chuyện Thanh Vân đạo trưởng về cõi tiên đã thổn thức không thôi. Sau lại nghe được Huyền Nguyên Quan đã không còn vết chân người, cũng không biết Tiểu Nhất ở đâu. Hôm nay vô tình gặp được hắn nên phu thê hai người cảm thấy may mắn. Chỉ là bọn họ không biết bây giờ Huyền Nguyên Quan lại có hai đạo sĩ một già một trẻ khác.

Lâm Nhất cũng nói về tình cảnh của mình trong mấy năm qua.

Phu thê hai người nghe nói Lâm Nhất giữ đạo hiếu ba năm lại tìm được người thân trong tộc thì cũng cảm thấy vui mừng cho hắn. Khi nghe Lâm Nhất nói muốn đi du lịch trong thiên hạ, hai người lại lo lắng cho tiền đồ của hắn.

Bình Luận (0)
Comment