Vô Tiên

Chương 794

Lần nữa suy nghĩ tới việc tiến vào Trúc Cơ trong đầu, đã nghĩ là không thể ngừng được. Sau khi kiểm tra động tĩnh trong ngoài trận một lượt, Lâm Nhất vung tay lên, chín viên linh thạch vây bên người tạo thành hình dạng của Tụ Linh trận. Suy nghĩ một chút, hắn nhíu mày lại, lại có thêm bốn mươi năm miếng linh thạch bay ra, sáu tầng Tụ Linh trận chồng với nhau. Sau khi đánh ra vài cái thủ quyết, ánh sáng nhàn nhạt dẫn động linh khí từ địa huyệt, chậm rãi ngưng tụ vào trận pháp. Trong phút chốc, linh khí sền sệt như nước bao bọc cả người.

Sau khi thở sâu vài hơi, tồn thần, nhắm mắt, thủ nhất, hai tay kết ấn nhập định. Chuyển động theo Huyền Thiên tâm pháp, linh khí như hình thành thực chất, chỉ thoáng động đã cuộn trào mãnh liệt về phía trong cơ thể Lâm Nhất.

Sau khi thần hồn tập trung, đắm chìm trong linh khí trù mật, Lâm Nhất chỉ cảm thấy thiên địa hỗn độn. Mà hắn, độc hành ở trong hư vô.

Một ngày trôi qua, linh khí tràn đầy gân mạch, sau đó tụ lại trong khí hải. Giữa thiên địa hỗn độn có một vòng xoáy không nhìn thấy giới hạn được hình thành. Lâm Nhất nghỉ chân không tiến lên, yên lặng canh gác.

Hai ngày trôi qua, bên trong khí hải đã như phong vân vần vũ, còn linh khí vọt tới từ bốn phía vẫn còn chưa chịu ngừng. Lâm Nhất thấy vòng xoáy hỗn độn kia xoay tròn mãi cũng bắt đầu cấp thiết.

Ngày thứ ba, Huyền Thiên tâm pháp đã hành công ba mươi sáu lần, tứ chi bách hài của Lâm Nhất vẫn còn đang điên cuồng hút linh khí vào, trong khí hải mơ hồ có tiếng rồng ngâm hổ gầm truyền đến. Hai mắt hắn nhắm nghiền, trên tay đột nhiên có thêm một bình đan dược, không chút nghĩ ngợi, còn hai viên Ngưng Nguyên đan còn lại liền bị quăng vào trong miệng.

Một canh giờ qua đi, trong khí hải, vòng xoáy xoay tròn bỗng nhiên chậm lại. Như đã đưa thân ra ngoài thiên địa, trước mắt Lâm Nhất, sự hỗn độn từ một phân thành hai, biến hóa âm dương đến mức tột cùng, tạo thành tư thế long hổ.

Trên tay lần nữa có thêm một bình đan dược, đây là hai viên “Trúc Cơ đan” sau cùng. Không chần chừ chút nào, cũng không tính toán tới tiền căn hậu quả của Trúc Cơ, Lâm Nhất tự nhiên nuốt đan dược vào bụng. Lúc này, toàn bộ tâm thần của hắn đắm chìm trong vùng thiên địa nhỏ kỳ dị.

Hỗn độn từ một phân thành hai, không ngừng dây dưa lẫn nhau, xoay tròn không ngừng nhưng lại thế bất lưỡng tập (không thể cùng tồn tại). Bỗng nhiên, trong thiên địa phủ đầy bụi đã lâu có một vầng mặt trời mới mọc lên, giống như mồi lửa mãi mãi nở rộ trong hồng hoang thủa ban đầu. Ánh sáng chói mắt trong chớp mắt đã chiếm khắp vòm trời bát hoang.

Sau khi ánh sáng rực rỡ vô thượng này sinh ra, tư thế âm dương trở nên chậm lại, tiếp đó nhắm về phía chùm lửa đang thiêu đốt... cùng lúc đó, Kim Long kiếm trong đầu bỗng nhiên trở nên vui mừng, chợt phân ra một luồng kim mang thật nhỏ bay thẳng tới khí hải...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất đang tĩnh tọa thì đuôi lông mày nhẹ nhàng rung động. Xích Kim Văn Long trên cánh tay cũng như sống dậy, có xích viêm ngưng tụ cùng từng sợi kim mang lóa mắt...

Trong địa huyệt, Tứ Tượng kỳ trận chẳng biết tại sao lại lay động, đang đen mặt ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi, Mạc Chi Dư ngẩn ra, vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh. Chỉ thấy linh khí như gió lốc kéo tới từ bốn phía, sau đó lại lập tức biến mất không thấy nữa, nhưng rõ ràng cảm giác được là tụ tập về một hướng.

Không đúng! Sóng linh lực mãnh liệt này sao lại quen thuộc như vậy! Đây rõ ràng là dấu hiệu Trúc Cơ! Vây khốn lão phu ở chỗ này, ngươi lại nhàn nhã tân tấn Trúc Cơ! Hừ! Đơn giản là si tâm vọng tưởng!

Vừa sợ, vừa giận, lại có một tia may mắn, Mạc Chi Dư mang theo phi kiếm đánh tới một chỗ.

...

Không biết qua bao lâu, tiếng rồng ngâm hổ gầm dần vang lên, âm dương giao hòa, thiên địa tường hòa. Mà lúc này thần sắc của Lâm Nhất đạm nhiên, khóe môi treo một nụ cười lẳng lặng nhìn giọt linh dịch lớn chừng hạt đậu loanh quanh trong khí hải. Vạn nguyên chi bản nhỏ yếu tản ra sinh cơ bàng bạc đã lại phân âm dương, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, mỗi người ôm lấy sinh mệnh, trao đổi, di chuyển.

Từ ban đầu hỗn độn phân ra, âm dương hòa hợp, cho đến khi trong khí hải sinh thành một giọt linh dịch này, tâm tư Lâm Nhất yên lặng, bình thản. Giống hệt như mới được sinh ra, linh dịch này như nguyên, như suối, ẩn chứa sinh cơ sống động; lại như tinh hỏa nở rộ, chói mắt, thế không thể đỡ, thiên địa cũng vì thế mà như được xốc lên một cảnh tượng mới mẻ.

Chậm rãi mở mắt, Lâm Nhất cong ngón tay búng ra, một luồng hỏa diễm hơi yếu, nhảy ra. Ngọn lửa sáng như đèn, trong lam chứa xích(hồng), trong xích chứa kim, nhảy lên không ngừng trên đầu ngón tay. Đây, là tam muội chân hỏa sao?

Sau khi dẫn động thủ quyết, ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt chậm rãi bay lên, biến thành một con hỏa long nhỏ nhắn xinh xắn, không ngừng xoay quanh người Lâm Nhất. Hắn nhếch khóe miệng lên, trong ánh mắt thoáng hiện lên ý cười. Ngọn lửa yếu ớt tầm thường này đúng là mang uy thế làm người ta sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment