Vô Tiên

Chương 90

Người trẻ tuổi mặt tròn sảng khoái ôm quyền nói. Người mặt ốm vẫn không hé răng, chỉ theo bạn cùng chắp tay về phía Lâm Nhất.

Tưởng Phương Địa mặt tròn nói xong liền nhiệt tình mời Lâm Nhất ngồi xuống. Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, cùng ngồi với hai người ở trước bàn đá, bắt chuyện.

Tưởng Phương Địa tùy tiện nói một lúc về lai lịch của mình, sau đó tiện thể cũng giới thiệu Đại Viễn Hải cho Lâm Nhất biết. Người này dường như không thích nói, chỉ ở bên cạnh khẽ gật đầu phụ họa.

Tưởng Phương Địa cùng Đại Viễn Hải đều là con cháu của tiêu cục Long Thành, phụ thân của hai người đều là tiêu sư của tiêu cục. Con cháu của tiêu sư có công trong tiêu cục sẽ do tiêu cục gợi ý đến Thiên Long phái làm đệ tử ngoại môn. Đây cũng là một sự ban thưởng của tiêu cục đối với tiêu sư, hoặc nói là một sự trợ cấp.

Mà phụ thân của Đại Viễn Hải đã mất mạng trong một lần áp tải tiêu vào mấy năm trước. Nhìn sắc mặt hắn buồn bực, không biết có phải liên quan đến chuyện này không.

- Ta gọi ngươi một tiếng Lâm huynh đệ, thế nào?

Tưởng Phương Địa cười ha ha nói. Gã đã biết mình lớn hơn Lâm Nhất một tuổi, rất đắc ý nói:

- Không biết Lâm huynh đệ từ đâu đến?

- Tưởng huynh nói quá lời, ta từ huyện Tứ Bình tới.

Lâm Nhất cười đáp.

Tưởng Phương Địa ngược lại thích kết giao cùng người, một lát sau đã nói chuyện vui vẻ với Lâm Nhất. Từ trong miệng gã, hắn cũng biết được một vài chuyện liên quan tới Thiên Long phái.

Trong những đệ tử ngoại môn cũng chia ra làm nhiều loại. Có người trông coi, bảo vệ viện, có người quét rác, nấu ăn vân vân. Hễ là chuyện đệ tử nội môn xem thường làm thì phần lớn đều do đệ tử ngoại môn làm. Tuy nhiên môn phái cũng truyền xuống một ít võ công cấp thấp, để cho đệ tử ngoại môn tu luyện tăng cường sức khỏe. Người xuất sắc nhất trong đó, có thể được truyền thụ võ công cao thâm hơn. Đương nhiên, những đệ tử ngoại môn này còn có thể đi tiêu cục áp tải kiếm tiền, coi như là phương pháp tăng thêm mưu sinh.

Các đệ tử nội môn đều là tinh anh kiêu ngạo trong môn phái, từ nhỏ đã chuyên tâm tu luyện võ công cao thâm của môn phái, là lực lượng trung kiên tồn tại và phát triển môn phái.

Nghe đối phương chậm rãi nói xong, Lâm Nhất hỏi:

- Vậy đệ tử ngoại môn lại không có tư cách làm đệ tử nội môn sao?

Tưởng Phương Địa bĩu môi, lắc đầu nói:

- Những đệ tử nội môn này đều có sư phụ, sư phụ còn bằng lòng thu nhận một người hai mươi tuổi làm đồ đệ sao?

Gã lại lập tức cười nói:

- Tuy nhiên lấy địa vị của Thiên Long phái ở trên giang hồ, cho dù là đệ tử ngoại môn đi ra ngoài, cũng tương đối uy phong. Ha ha! Tiến vào Thiên Long phái sẽ có tiền đồ rộng lớn đấy!

Thấy Lâm Nhất thiếu kiến thức, Tưởng Phương Địa càng thêm thân thiện, giành nói cho hắn biết về chuyện của môn phái cùng những tin tức trên giang hồ.

Giang hồ này có sáu Tôn Giả, làm một Long hai Thủy ba Sơn. Một Long là chỉ Thiên Long phái, hai Thủy là chỉ Thương Hải bang cùng Bài bang; ba Sơn lần lượt chỉ ba môn phái xây dựng dựa vào núi là Thần Uy Đường ở Kỳ Sơn, Ngũ Ấp Phái ở Cổ Sơn và Bạch Vân Đạo Quan ở Đằng Vân Phong. Các môn phái khác cũng rất nhiều nhưng vì thực lực không đủ hoặc danh lợi ít nên không xuất hiện ở trong giang hồ.

Thiên Long phái này hùng cứ giang hồ từ lâu!

Bên trong môn phái có rất nhiều đệ tử, thanh niên tài tuấn có võ công cao cường nhiều tới mức đếm không xuể. Còn có trưởng lão môn phái võ công thâm sâu khó lường, cộng thêm thần binh đan dược mà trên giang hồ đồn đại đã lâu.

Bởi vậy, Thiên Long phái là thánh địa được các nhân sĩ giang hồ hướng tới.

Đệ tử môn hạ của Thiên Long phái mặc quần áo màu sắc khác nhau, đại biểu cho địa vị khác nhau bên trong môn phái. Đệ tử ngoại môn áo xám, đệ tử nội môn trở lên chia màu sắc áo ra làm lam, xanh, đỏ, tím. Màu tím là cao quý nhất, là do chưởng môn mặc. Màu đỏ là trưởng lão, màu xanh là đường chủ hoặc là đại đệ tử nội môn; đệ tử nội môn bình thường là màu lam, đệ tử áo lam còn chia ra nhiều loại khác nhau.

Tưởng Phương Địa cao hứng nói không ngừng. Lâm Nhất biểu hiện rất khiêm tốn, rất chăm chú lắng nghe, làm cho đối phương khoác lác cũng rất tận hứng, lại càng có thiện cảm với người bạn mới tới này.

Thật ra Tưởng Phương Địa nói tới môn phái trong thiên hạ, cùng màu sắc quần áo gì đó, Lâm Nhất căn bản không để ở trong lòng, mà đang suy nghĩ tới chuyện khác.

Nhân lúc Tưởng Phương Địa dừng nói, Lâm Nhất vội vàng nói xen vào:

- Tưởng huynh đúng là có kiến thức rộng lớn! Chỉ là huynh đệ tò mò, vì sao Thiên Long phái này lại chờ mười năm mới thu đệ tử một lần vậy?

- Ha ha, người bình thường thật ra không hiểu rõ về chuyện này đâu. Cũng may là huynh đệ đã hỏi Tưởng mỗ đấy!

Tưởng Phương Địa vỗ ngực, khoe khoang nói.

- Ồ! Vậy mời Tưởng huynh giải thích cho!

Lâm Nhất trợn tròn mắt.

- Thiên Long phái này cứ mười năm đều sẽ phải phái đệ tử ra ngoài du lịch, mặc dù không biết tỉ mỉ nhưng trước khi đệ tử du lịch, môn phái sẽ lại thu đệ tử. Điều này đã thành lệ cũ rồi.

Tưởng Phương Địa khẳng định.

- Vậy đệ tử du lịch đều đi đâu? Phải bao lâu mới có khả năng quay lại?

Trên gương mặt Lâm Nhất đầy vẻ chờ mong.

- Ta sao có thể biết được những chuyện này chứ! Vì sao Lâm huynh đệ lại quan tâm chuyện này như vậy?

Tưởng Phương Địa nhất thời không trả lời được, tự nhiên hỏi ngược lại.

Trong lòng Lâm Nhất chợt lạnh. Đây đều là bí ẩn trong môn phái, Tưởng Phương Địa làm sao có thể biết được! Mình nóng lòng muốn biết chuyện này, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy ngờ vực. Hắn không khỏi vì thế mà âm thầm tự trách.

Trong đầu suy nghĩ rất nhanh, Lâm Nhất thản nhiên lắc đầu than thở:

- Ta thật kính trọng những tuấn tài trong môn phái kia! Khi nào thì chúng ta mới có khả năng cười ngạo khắp bốn biển giống như bọn họ chứ!

- Ha ha! Lâm huynh đệ đúng là có chí hướng tốt, nam nhi tốt lẽ ra nên như vậy! Tuy nhiên làm tốt đệ tử ngoại môn cũng không dễ dàng đâu!

Tưởng Phương Địa thoải mái cười to, vỗ nhẹ vào vai của Lâm Nhất an ủi.

Nhìn vẻ ngoài của Tưởng Phương Địa hào sảng, dễ nói chuyện, thích kết giao nhưng cũng không phải là người không có đầu óc.

Người sáng tự hiểu lấy mình! Lâm Nhất biết mình vẫn ra đời chưa lâu, kiến thức hạn hẹp. Khi sư phụ còn sống từng giáo huấn, Tô tiên sinh cũng đã nói cho biết, cùng lời căn dặn của Viên Phượng Minh không ngừng xuất hiện ở trong đầu của hắn, xem như là trả giá.

Trong lúc nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến lúc ăn cơm tối.

- Chào mấy vị sư huynh!

Một giọng nói giòn giã vang lên.

Một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện ở trước mặt ba người.

Bình Luận (0)
Comment