Vô Tiên

Chương 912

Lâm Nhất có thể xuống giường đi lại, nhị tẩu va nhị ở cách nhà không xa tất nhiên vui vẻ vô cùng, vội vàng dẫn theo con mình, mang theo mấy con cá tới để thăm hỏi. Nhân sinh trong thôn nhỏ tính tình thuần phác, sau khi biết được việc này đều tới thăm, không tới mấy ngày đã rất quen thuộc với vị hôn phu này của Vũ Nhi.

- Ta nói này Lâm huynh đệ, nếu ngươi vẫn độc thân thì ở lại thôn Vọng Hồ này đi! Vũ Nhi là cô nương tốt, tình tình chịu khó lại biết thương người.

- Lâm huynh đệ, việc vui của ngươi và Vũ Nhi cứ để nhị ca ta xử lý cho ngươi. Sơn Nha Tử, mau tới bái kiến Lâm đại thúc của ngươi đi!

Nhị ca và nhị tẩu đều là người thật thà, muốn nói gì thì nói, không kiêng kị gì. Một bé trai bốn năm tuổi đang chơi đùa ở trong sân, nghe tiếng liền chạy tới, vẻ mặt bướng bỉnh. Lâm Nhất đành phải mỉm cười không nói gì, cũng không quên gật đầu cám ơn. Vũ Nhi thì suốt ngày đỏ mặt, tay chân thì lại rất nhanh nhẹn.

Sau khi tỉnh được một tháng, Lâm Nhất liền theo Vũ Nhi ra hồ đánh cá, lúc chạng vạng thì cùng nhau trở về. Ở trong mắt người trong thôn, đây rõ ràng chính là một đôi vợ chồng son song tê song túc, thỉnh thoảng sẽ có người nói vài câu trêu đùa để chọc gẹo hai người. Người sau chỉ mỉm cười đáp lại, chỉ là một người thì thần sắc lạnh lùng, một người xấu hổ đỏ mặt cúi đầu đi nhanh.

Sau hai tháng ở trong thôn, vết thương của Lâm Nhất đã thuyên giảm. So với trước kia, thân thể đã cường kiện hơn rất nhiều, nhưng tu vi thì vẫn không có chút động tĩnh, cho dù túi Càn Khôn cũng không thể mở. Hắn thầm cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải thích ứng với tình cảnh. Liều mạng tu luyện mấy chục năm, kết quả lại công dã tràng, đúng là tạo hóa trêu người.

Đại đa số phàm nhân, mất cả đời cũng không nhất định có thể ra khỏi thôn của mình. Với tình hình này của Lâm Nhất mà còn muốn ra khỏi dãy núi quanh Vọng Khởi quận cũng không phải là chuyện dễ. Mà hắn lúc này bản không biết nên đi đâu về đâu. Tất cả quá khứ gần như vậy nhưng lại như rất xa xôi.

Hai chân trần, đầu đội đấu lạp, trong tay mang theo hồ lô rượu, trên vai khiêng lưới đánh cá, Lâm Nhất bộ dạng như người đánh cá. ở bên cạnh là Vũ Nhi thần sắc lộ ra vẻ thỏa mãn, cười bảo:

- Lâm đại ca, rượu ở thôn trấn có dễ uống không?

Vũ Nhi đoán Lâm Nhất thích uống rượu, liền tới thôn trấn mua một vò rượu, trở về rót vào hồ lô cho hắn. Ngày hôm sau, bình rượu đó đã trống không. Thế là, cô nương này nghĩ lần sau nên mua thêm nhiều một chút.

Giơ hồ lô trong tay lên uống một ngụm, Lâm Nhất quay đầu cười cười, lại cảm thấy áy náy. Cá đánh được trong mấy ngày nay đều bị đổi thành rượu, cứ tiếp tục thế này, Vũ Nhi kiểu gì cũng thành bụng đói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hôm nay hai người dậy sớm, khi tới hồ, bốn phía im ắng không một bóng người. Vũ Nhi còn chờ nhà nhị tẩu, Lâm Nhất thì nhảy lên thuyền nhỏ, ra hiệu ra hồ trước.

Vị Lâm đại ca này từ lúc theo mình ra hồ đánh cá đều ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, chưa từng xuống tay, hôm nay thì lại nóng lòng muốn thử như vậy. Vũ Nhi trong lòng vui sướng, vội vàng định đẩy thuyền xuống nước thì thấy đối phương lắc đầu, gọi nàng ta lên.

Vũ Nhi lên thuyền, đang khó hiểu thì Lâm Nhất lại cầm sào trúc hướng lên bờ, thuyền nhỏ xoạt một tiếng trôi vào trong nước, cô nương cả kinh lảo đảo, được hắn đỡ lấy, nói khẽ một câu "ngồi cho vững vào", nàng ta chưa kịp hồi thần thì gió bên tai đã vang lên trừng trận, đầu thuyền nổi bọt sóng.

Lâm Nhất tay cầm mái chèo đứng ở đuôi thuyền, thuyền nhỏ lướt nhanh. Không phải là cố ý làm vậy mà là khí lực của hắn thật sự hơi lớn một chút.

Theo sức khỏe tốt lên, Lâm Nhất mới biết khí lực của mình vẫn còn lại mấy thành. Cho dù là mấy thành khí lực, cũng không phải người phàm có thể tưởng tượng. Đây có lẽ là công lao mà viên châu đó mang đến, tuy nói không có tu vi tu sĩ nhưng hắn vẫn còn có một thân man lực và võ công giang hồ, đủ để Vũ Nhi bớt chút vất vả, cũng vì mình mà kiếm thêm chút rượu.

Sau nửa canh giờ, thuyền lái tới một dảo nhỏ ở giữa hồ rồi dừng lại. Vũ Nhi nói đảo này tên là 'Nguyệt đảo', đã vào sâu trong Vọng Hồ, ít có người qua lại. Nghe phụ thân của nàng ta lúc sinh tiền nhắc tới, nơi này chính là chỗ có nhiều cá nhất.

Thấy Vũ Nhi vẫn nhìn chằm chằm mình, Lâm Nhất cởi đấu lạp, xách lưới nhìn về phía mặt hồ. Mắt lấp lánh sáng, nhìn cái là rõ ngay động tĩnh dưới hồ nước.

Trừ một thân khí lực ra Lâm Nhất muốn đích thân đánh cá là có chỗ dựa khác, Huyễn Đồng trong mắt hắn tuy không có tu vi để sử ra uy lực của nó, nhưng nhìn thấu dưới nước sâu mấy trượng lại không phải là việc khó.

Đi theo Vũ Nhi học mấy lần, Lâm Nhất cất lưới đánh cá cũng đã ra dáng. Thấy thuyền dừng ở đúng nơi cá tụ tập, cánh tay hắn rung lên, lưới đánh cá rời tay phru xuống.

Sau một thoáng, dưới sự chờ mong của Vũ Nhi, Lâm Nhất kéo tay, lưới đánh cá nặng được lặng lẽ trồi ra khỏi mặt nước, cho dù là thuyền nhỏ cũng trở nên lay động.

Không đợi Vũ Nhi kinh ngạc, Lâm Nhất thuận tay xách một cái, lưới đánh cá về trong khoang thuyền. Trước mặt hai người có thêm hơn trăm còn cá tung tăng. Đây còn là do lưới nhỏ, nếu không cá sẽ nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment