Vô Tiên

Chương 918

Bất an lại xộc lên trong lòng, dưới sự bất đắc dĩ, Lâm Nhất kéo Vũ Nhi chui vào trong bụi cỏ, sau lưng lại truyền đến một c tiếng nói quen thuộc, rất kinh hỉ kêu to.

- Lâm Nhất? Là ngươi sao?

Ngừng bước, Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại, sắc mặt trở nên âm trầm.

Một nam tử trung niên chân đạp phi kiếm xuất hiện phía trên gò đá, tay áo phất phơ, râu xanh tung bay, thần thái đắc ý mà lại tiêu sái bất phàm.

- Tiên nhân!

Vũ Nhi như quên mất bi thống, hô lên thất thanh.

- Một tiểu nhân!

Lâm Nhất lạnh lùng thốt ra một câu. Mặc dù hắn cảm thấy bất ngờ, nhưng trong lòng lại rất bất đắc dĩ. Người tới chính là Tiển Phong!

- Ha ha! Quả thật là ngươi à? Ngươi sao lại thành đức hạnh như vậy? Huyền Thiên môn ta trên dưới nhận dụ lệnh của tôn lão tổ, nhất định phải bắt ngươi về quy án! Mà ta từ Vương Tử quận tới bờ đại hải, khổ sở tìm kiếm mấy tháng, thủy chung không có thu hoạch! Vừa hay gặp tu sĩ Hắc Sơn tông lạm sát phàm nhân, Tiển Phong ta lòng đầy căm phẫn đuổi giết, lại bất ngờ tìm được chánh chủ. Lâm Nhất, không ngờ phải không?

Tiển Phong cảm khái một phen, quan sát một nam một nữ phía dưới, cười khẩy nói:

- Ta nói sao không tìm được ngươi, thì ra là tu vi mất thết, trở thành một phàm nhân. Ha ha, còn làm người đánh cá! Sao? Còn tìm nữ tử phàm nhân để chàng chàng thiếp thiếp sống qua ngày à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm đại ca tên là Lâm Nhất à? Chẳng lẽ hắn từng là tiên nhân? Nếu không phải như vậy, sức của hắn sao có thể giết hai người áo đen khiến người ta sợ hãi đó. Còn nữa, Vũ Nhi nhìn người bên cạnh, nàng ta nắm lấy vạt áo đối phương, không chịu buông ra.

- Ồ? Ngươi rõ ràng không có tu vi, không ngờ vẫn có thể giết người?

Nhìn thấy tử thi thể trên mặt đất, Tiển Phong thoáng kinh ngạc rồi lập tức lại quan sát nam nữ ở phía dưới đang nép vào nhau, khinh thường lắc đầu. Trên người Lâm Nhất không có dao động linh lực, nữ tử đó lại là một nữ tử ngư dân tầm thường.

- Ngươi định như thế nào?

Trầm mặc một lát, Lâm Nhất lạnh giọng hỏi.

Hừ một tiếng, Tiển Phong từ ngoài năm sáu trượng nhảy xuống phi kiếm, trong mắt đột nhiên xuất hiện thần sắc oán độc, cười gằn nói:

- Ta định như thế nào à? Bằng vào ngươi mà cũng xứng hỏi sao?

Khi nói chuyện, hắn đột nhiên giơ tay lên, chưởng hình biến ảo tát về phía Lâm Nhất.

Vốn định né tránh, nhưng vì bị khí cơ của đối phương kiềm chế. Bị bức cho đành chịu, Lâm Nhất đẩy Vũ Nhi sang bên, tiến lên giơ song chưởng lên.

Bùm một tiếng, Lâm Nhất bay ngược ra ngoài hơn mười trượng, rơi vào trong bụi cỏ. Hự một tiếng, khóe miệng trào máo, song chưởng run rẩy. Một chưởng đó cực kỳ uy mãnh, chấn cho song chưởng của hắn đau tới muốn gãy, lực đạo mạnh mẽ xộc vào trong cơ thể, ngũ tạng lục phủ thậm chí là tứ chi đều chấn động.

- Ồ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Vốn định tát một bạt tai để làm nhục đối phương, cũng tiện phát tiết oán khí chất chứa mấy chục năm, ai ngờ tiểu tử này dám dùng tay che mặt, sau khi bị hất ngã vẫn không ngất đi như trong tưởng tượng. Một phàm nhân sao có thể chịu nổi nộ khí của tu sĩ Kim Đan? Tiển Phong ồ một tiếng rồi lơ đễnh cười mắng:

- Thân thể phàm tục mà thôi, có được mấy khúc xương cứng! Đánh gãy tay ngươi để xem ngươi làm thế nào mà che được khuôn mặt đó?

Nói xong hắn không nhanh không chậm đi về phía trước, lại vung tay lên.

Đây không phải tiên nhân, đây là tiểu nhân, còn là người xấu! Vũ Nhi biết người này sẽ hạ độc thủ với Lâm đại ca, nàng ta chẳng buồn nghĩ nhiều, tiến lên giang tay ra, chặn đường đi của Tiển Phong. Lâm Nhất thì loạng choạng đứng lên, thấy thế kinh hãi nói:

- Vũ Nhi, tránh ra.

- Ta không tránh, không ai được làm tổn thương ngươi.

Vũ Nhi bướng bỉnh đáp lại, trong thần sắc không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại kiên quyết đối mặt với trận tai nạn không thể biết trước này. Nàng ta lúc này mày liễu dựng thẳng, trong mắt lóe lửa giận.

Một nữ tử phàm nhân dám cản đường mình! Tiển Phong ung dung cười cười. Đối mặt với sự phẫn nộ của một nữ tử, trong thần sắc hắn bỗng nhiên có thêm mấy phần âm lãnh, không khỏi có dụng ý hỏi:

- Ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi nguyện chết vì hắn sao?

- Hắn là nam nhân của ta, ta tự nguyện chết vì hắn.

Vũ Nhi ngẩng đầu lên, cao giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment