Vô Tiên

Chương 928

Theo tiếng cười càn rỡ, đất bằng đột nhiên thò ra một bóng người màu đen, Hồng nhi sợ quá, vội vàng thu hồi phi kiếm, ngoan ngoãn nói:

- Đệ tử bái kiến thiếu tông chủ!

- Công Dã Bình.... Là ngươi!" Trong thần sắc thống khổ lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức lại tuyệt vọng thở dài một tiếng. Liên Tâm nhìn ra đối phương chính là tu vi Kim Đan trung kỳ, mình đang trọng thương. Hôm nay khó thoát khỏi một kiếp.

Chắc là ẩn thân gần đó, sớm đã nhìn thấy rõ cảnh hai tỷ muội tương tàn, Công Dã Bình Vẻ mặt đắc ý cười ha ha, khen Hồng nhi:

- Rất tốt, ngày sau ta sẽ thương ngươi nhiều hơn, ha ha!

Chẳng buồn để ý tới sự tức giận của đối phương, hắn lại quay sang Liên Tâm nói:

- Mấy chục năm không gặp, vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, ta thấy là thương. Hôm nay, ngươi không thể thoát được đâu.

Tình cảnh này, Liên Tâm đã biết bị người ta tính kế. Nàng ta sau khi lạnh lùng lườm Công Dã Bình một cái thì không khỏi thương cảm nói với Hồng nhi:

- hai ngườichúng ta quen biết đã lâu, trăm năm qua luôn như hình với bóng, cho dù thân tỷ muội cũng không hơn gì như vây. Ta từ nhỏ cha mẹ chết sớm được hàng xóm thu dưỡng, sau gặp tặc loạn mà trôi giạt khắp nơi, đành phải xin cơm mà sống qua ngày, có thể nói là nhận hết lăng nhục, chịu nhiều đau khổ. May được sư phụ dẫn vào Hồng Vân cung, ta tự đổi tên cho mình là Liên Tâm.

Mang theo vẻ áy náy, lặng lẽ ngẩng đầu lên, Hồng nhi thấy trong thần sắc của sư tỷ lộ vẻ hờ hững. Nàng ta đang định nói gì đó, nhưng ngực sư tỷ lại đang chảy máu, đỏ sẫm chói mắt, khiến nàng không thể không nhắm mắt lại. Công Dã Bình thì ung dung nhìn nữ tử xinh đẹp này, trong thần sắc lộ vẻ cười cợt.

Thân thể lắc lư, sắc mặt trắng như mây trên trời, Liên Tâm quay đầu nhìn về phía thiên không, ánh mắt mơ hồ mà đạm. Nàng ta lẩm bẩm:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Khi ta còn nhỏ, thích hái sen ăn cho đỡ đói. Hạt sen bên ngoài ngọt mà bên trong đắng. Ta thích loại tư vị chua chát này, khiến người quên mất an nhàn mà không quên gian khổ, sẽ khiến người chấp nhất tu luyện mà không dám lười biếng. Nhưng siêng năm cần mẫn cầu đạo hơn trăm năm, vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi trần thế hỗn loạn, đại đạo hữu thành. Bỗng nhiên quay đầu nhìn vẫn là trầm luân không ngừng trong danh lợi ngươi lừa ta gạt. Cho dù là tỷ muội thân như tay chân của ta cũng thành người lạ. Đạo này, không tu cũng được!

Sau một phen thì thầm, trong thần sắc bỗng nhiên lộ ra vẻ giải thoát, Liên Tâm không thèm nhìn hai người bên cạnh, giơ tay lên kiếm quang lóe sáng, ngực đã cắm sâu một thanh phi kiếm. Nàng ta thản nhiên nhìn thiên không, thở dài một tiếng:

- Liên Tâm, khổ.

Thân thể yếu đuối từ từ ngã xuống. Giống như lá rụng trong gió thu.

- Sư tỷ!

Hồng nhi nước mắt tráo ra, nàng ta khóc khẽ một tiếng, lại mang theo thần sắc sợ hãi cúi đầu.

Nhìn Liên Tâm hồn thơm đã đi, Công Dã Bình trở tay không kịp thoáng lộ vẻ kinh ngạc rồi lập tức hừ lạnh một tiếng, có chút mất hứng bỏ đi. Mà Hồng nhi vẻ mặt đau khổ đứng lại đó do dự một thoáng, sau cùng lau đi nước mắt trên mặt rồi thất hồn lạc phách bỏ đi.

Trên đỉnh núi, Lâm Nhất khẽ thở dài, im lặng thất thần.

Một nữ tu Trúc Cơ hậu kỳ dung tư thoát tục, Kim Đan trước mắt, tính tình lại cương liệt như vậy. Tự tuyệt chỉ trong một suy nghĩ đã hương tiêu ngọc vẫn, cho dù là Lâm Nhất có lòng muốn cứu thì cũng không kịp.

Gian khổ lúc nhỏ, sư muội phản bội, tuyệt vọng khi rơi vào tay Công Dã Bình, khiến Liên Tâm sinh ra chán ghét đối với thế đạo này, dứt khoát ra đi. Nàng ta không muốn nhận khuất nhục, càng không muốn sống tạm. Tựa như một cây sen xanh, ra khỏi bùn lắng mà không nhiễm bụi trần.

Nửa nén hương trôi qua, Công Dã Bình và Hồng nhi vẫn chưa quay lại. Sự việc giữa hai người này thế nào, chỉ là một chuyện thị phi trong Đại Hạ tiên môn mà thôi. Lâm Nhất không có lòng muốn hỏi đến. Hắn đi vào sơn cốc, thu thập xác chết của Liên Tâm rồi đi thẳng tới một ngọn núi cao nghìn trượng.

Bình Luận (0)
Comment