Vô Tiên

Chương 973

- Ha ha, còn giả vờ giả vịt! Tiểu tử, lão Long ta ngáp một cái cũng lớn hơn tuổi của ngươi...

- Ngươi đã lớn tuổi lại thế nào? Còn không phải là lão già ngốc mắc bệnh hay quên nặng sao?

Sau khi Lâm Nhất đáp trả một câu, lão Long lập tức không lên tiếng nữa. Hắn cất túi Càn Khôn trên tay, đứng dậy và nhìn về phía huynh đệ Nhan gia nói:

- Sau một tháng nữa các ngươi hãy khởi hành, ta có việc phải đi trước một bước!

- Vậy... còn không biết tôn tính đại danh của tiền bối, không biết tiền bối ở môn phái nào... Ngày khác còn tiện tới nhà cảm ơn!

Thấy Lâm Nhất đã đi ra khỏi Tinh Xá, Nhan Thủ Đức vội vàng đi theo. Nhan Thủ Nghĩa cũng có chút lo lắng không yên. Vị tiền bối này không phải sẽ cầm linh thạch rồi dứt áo ra đi chứ?

- Khi các ngươi nên biết tất sẽ biết được tên của ta...

Ném lại một câu, Lâm Nhất cũng không quay đầu đã há mồm phun ra Kim Long kiếm, đột nhiên hóa thành một tia sáng màu vàng lao về phía xa.

- Quả thật là tu sĩ Kim Đan...

Nhan Thủ Đức cảm thấy may mắn lấy tay đỡ trán, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Nhan Thủ Nghĩa đứng bên cạnh cũng yên lòng, phụ họa nói:

- Nhan gia ta có hi vọng rồi!

...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đây là một đêm trăng tròn, trên một hòn đảo nhỏ không người, Lâm Nhất ngồi xếp bằng, yên tĩnh quay mặt về phía biển rộng. Dưới ánh trăng sáng, những tiếng sóng biển rì rào giống như tiếng hơi thở, nhẹ nhàng chậm chạp lại vang vọng. Liếc mắt nhìn qua chỉ thấy những vảy sáng lấp lánh, yên tĩnh lại thần bí!

Nơi này chính là một hòn đảo không người ở gần Hạ Thủy thành của Thất Tinh đảo. Khi Lâm Nhất vô tình bay qua nơi này, lão Long không rên một tiếng. Hắn tìm kiếm đến giữa tháng một lại quay về đây hai ngày, chờ được đêm trăng tròn này.

- Lão Long, ta đã từng tới nơi này, ngươi thật sự quên rồi sao?

Khi thấy sắp tới giờ hợi, Lâm Nhất lặng lẽ nói.

Trong thức hải yên lặng một lúc mới vang lên tiếng nói của lão Long:

- Ngươi cũng không phải là tiểu tử miệng còn hôi sữa, không cần lão Long ta cả ngày canh gác cho ngươi! Tuy nhiên chỗ này...

Lão thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi.

Có lẽ trí nhớ của lão Long không tốt, mỗi khi nói chuyện chỉ có một nửa, càng khiến người cảm thấy khó có thể phân biệt được. Nhưng lão đã mấy lần cứu tính mạng của mình nên cũng không biết phải làm sao. Vì thế, Lâm Nhất chỉ phải chậm rãi ở chung với lão, để tương lai giải được mối nghi ngờ trong lòng.

- Không muốn nói thì thôi! Ai bảo ngươi đã lớn tuổi rồi!

Lâm Nhất nói một câu rồi đứng dậy. Lão Long bị chọc giận khi nghe hắn ngầm có ý giễu cợt, mắng lớn:

- Mẹ nó, ta ngủ say không ít hơn mấy vạn năm, làm sao biết được sau đó từng xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, ngươi chỉ kết một cái đan nát cũng mệt tới chết đi sống lại, chỉ là một tu sĩ nhỏ mà thôi, quá yếu, không để đảm nhận nhiệm vụ lớn... Ta khinh! Đây là do ngươi không làm được những chuyện đó thôi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta mới trăm tuổi Kết Đan, tu vi không quá yếu chứ?

Lâm Nhất không cam lòng lại rước lấy tiếng cười nhạo:

- Tiểu tử, Hóa Thần mới là vừa học được bước đi, ngươi kết thành một cái đan nát lại nhằm nhò gì à!

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể Hóa Thần sao?

Lâm Nhất hừ một tiếng. Lão Long tiếp tục cười nhạo nói:

- Nếu ngươi có thể Hóa Thần, lão Long lại...

- Ấp a ấp úng, lão Long ngươi lại muốn gì?

Lâm Nhất từng bước ép sát. Đối phương liền cười ha ha nói:

- Nếu tiểu tử ngươi có thể trở thành Hóa Thần, lão Long ta lại giúp ngươi tìm kiếm Tiên Vực thì thế nào? Làm sao phải ngại nói với ngươi nói những chuyện cũ chứ? Chỉ có điều, ngươi có bản lĩnh này sao?

- Được! Chúng ta một lời đã định!

Lâm Nhất thuận miệng đáp, không chút do dự. Tiếng cười của lão Long chợt dừng lại, giọng điệu có vẻ nghiêm trọng, nói:

- Có thể, tất cả đều đã được định sẵn!

Bình Luận (0)
Comment